Đó là chia sẻ của anh Ammar Amin Ghazaly (46 tuổi), chủ nhà hàng Ai Cập Cleopatra trên đường Trương Quyền, quận 3, TP.HCM.
Một sáng cuối tuần, tôi ghé qua nhà hàng của anh, uống một tách cà phê và lắng nghe câu chuyện về một Sài Gòn vừa lạ vừa quen qua góc nhìn của một ông chủ người nước ngoài.
“Lần đầu tiên tôi đến Sài Gòn là 6 năm trước, theo lời giới thiệu của một người bạn rằng Sài Gòn hiện đại như Singapore. Và tất nhiên, như bạn biết đấy, Sài Gòn trông không giống Singapore chút nào, nên tôi hơi thất vọng trong lần “hẹn hò mù quáng” đầu tiên, Ammar bắt đầu câu chuyện bằng giọng điệu hài hước, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Sau lần gặp gỡ “vỡ mộng” đầu tiên đó, Ammar đã quay lại Sài Gòn thêm 5 lần nữa, vì nhiều lý do khác nhau. Lần thứ 6 đến Việt Nam, anh quyết định ở lại 3 tháng rồi… ở lại mãi mãi, bởi vì: “Người Sài Gòn thân thiện và hài hước lắm, anh biết không? Họ luôn mỉm cười, luôn gật đầu, luôn cười khi tôi trêu họ. Không giống như hồi ở Malaysia, ai cũng nghiêm túc, không ai cười khi tôi nói đùa, chán lắm, haha!”, Ammar hóm hỉnh kể.
Trong mắt Ammar Amin Ghazaly (46 tuổi, chủ một nhà hàng Ai Cập tại Quận 3, TP.HCM), Sài Gòn thật buồn cười và đáng yêu – Ảnh do nhân vật cung cấp. |
Một lý do nữa là sau lần thứ 6, Ammar đã có thêm nhiều bạn ở Việt Nam, cả người Ả Rập nói chung (bao gồm cả người Ai Cập và các quốc tịch khác) và người Việt Nam. Họ chỉ cho anh ấy nơi tìm thấy đồ ăn Halal ngon và rẻ, những nơi mua sắm giá cả phải chăng và những khu vui chơi giải trí thú vị cho cả người nước ngoài và người dân địa phương.
“Lúc đó, Sài Gòn mở ra trước mắt tôi, vô cùng mới mẻ và hấp dẫn. Và tôi bắt đầu nghĩ tại sao có người bảo tôi đi Sài Gòn vì Sài Gòn giống Singapore? Thứ nhất, Sài Gòn không giống, thứ hai, Sài Gòn không cần phải giống nhau, Sài Gòn chỉ cần là Sài Gòn, nó đủ đặc biệt rồi”, Ammar hào hứng nói.
Vậy là Ammar quyết định ở lại Sài Gòn. Anh tìm được việc làm quản lý khách sạn, có cuộc sống ổn định và hạnh phúc. Nhưng rồi, đại dịch COVID-19 ập đến, khách sạn đóng cửa và Ammar thất nghiệp. Một phần vì Sài Gòn đang cách ly, một phần vì muốn tiết kiệm tiền, anh quyết định nấu ăn ở nhà và thỉnh thoảng mời bạn bè. Không ngờ, mọi người đều khen đồ ăn ngon và ngày nào bạn bè cũng gọi điện hỏi Ammar nấu món gì.
Ammar cùng những người bạn ở Sài Gòn. Ảnh: Nhân vật cung cấp. |
“Ngay cả bạn bè của bạn bè – những người tôi không quen biết – cũng gọi điện hỏi xem tôi có thể gửi đồ ăn cho họ không. Mọi người đều hỏi nhưng không ai… trả tiền. Nhưng nhìn họ ăn ngon khiến tôi vui, vì vậy tôi cứ nấu ăn và mời mọi người từng người một, cho đến khi… tôi hết tiền,” Ammar nhớ lại.
Trong lúc anh đang bối rối, một anh chàng đã nhờ Ammar nấu ăn cho bữa tiệc sinh nhật của bạn gái anh ta. Ammar đã chấp nhận và đó là lúc anh nhận ra mình có thể bắt đầu sự nghiệp đầu bếp.
Vậy là Amma thuê một căn bếp nhỏ với đầy đủ dụng cụ nấu ăn tại khu vực Phạm Ngũ Lão, Quận 1, TP.HCM. Anh chăm chỉ nấu ăn và giao đồ ăn cho người quen, bạn bè và dần mở rộng mạng lưới khách hàng. Sau 2 năm, Ammar tiết kiệm đủ tiền để mở thêm một nhà hàng nhỏ nữa – nhà hàng Ai Cập Cleopatra hiện tại. Anh vẫn giữ căn bếp cũ ở Quận 1. Hàng ngày, anh sẽ ở bếp Quận 1 từ 7 giờ sáng đến 10 giờ sáng. Sau khi nấu ăn và giao đồ ăn, anh sẽ đến nhà hàng ở Quận 3 và trông coi nhà hàng cho đến khoảng 10 giờ tối.
“Thật khó tin là giờ tôi có hai cơ sở kinh doanh ở Sài Gòn và cả hai đều đang làm ăn rất tốt. Bạn có nhận ra rằng Sài Gòn thực ra rất dễ sống không? Bạn luôn có thể làm những gì bạn muốn, miễn là bạn chăm chỉ, làm việc chăm chỉ và tập trung vào những gì bạn làm tốt hơn những người khác. Thực ra, cả bếp và nhà hàng của tôi đều không có nhiều món ăn, vì tôi không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, tôi chỉ có thể nấu tốt một vài món. Và tôi chỉ cần tập trung vào những món ăn đó, làm việc chăm chỉ mỗi ngày và có một cuộc sống khá ổn định ở Sài Gòn, mặc dù tôi là người nước ngoài và đến đây với hai bàn tay trắng. Bạn thấy đấy, Sài Gòn rất dễ sống và bao dung”, Ammar tâm sự.
Ammar tại buổi nấu ăn từ thiện ở Sài Gòn – Ảnh do nhân vật cung cấp. |
Ngoài công việc kinh doanh, Ammar còn là thành viên của một nhóm từ thiện tại Sài Gòn. Mỗi tháng hai lần, anh và nhóm của mình nấu 600 suất ăn chay để tặng cho các bệnh viện trong thành phố. “Công việc khá vất vả, vì chúng tôi làm việc liên tục trong 5 giờ, từ khâu chuẩn bị, nấu nướng, đóng gói và giao đồ ăn”, Ammar chia sẻ. “Nhưng khi nhìn thấy niềm vui của những người nhận, mọi mệt mỏi đều tan biến”. Là thành viên nước ngoài duy nhất trong nhóm, lúc đầu, Ammar phải giao tiếp bằng tay. Nhưng sau nhiều năm, nhóm hiện có nhiều thành viên trẻ có thể nói tiếng Anh nên việc giao tiếp của anh thuận tiện hơn nhiều.
“Nhưng ngay cả khi phải nói chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể, tôi vẫn không thấy quá nhiều rào cản khi sống ở Sài Gòn. Người Sài Gòn rất thân thiện và đáng yêu, tôi đã ở đây 6 năm và chưa bao giờ thấy ai cãi nhau với ai. Từ lâu, tôi đã coi Sài Gòn là quê hương thứ hai của mình và luôn mời bạn bè đến đây khi có cơ hội, vì nơi này thực sự đáng sống”, Ammar chia sẻ chân thành.
Chia tay Ammar, tôi không khỏi ấn tượng trước tình yêu và sự gắn bó của anh với Sài Gòn – mảnh đất đã trở thành quê hương thứ hai của anh. Những câu chuyện của Ammar không chỉ mang đến góc nhìn độc đáo về một Sài Gòn vừa quen thuộc vừa mới mẻ, mà còn truyền cảm hứng cho chúng ta về sức mạnh của lòng khoan dung, tính nhân văn và những cơ hội tiềm năng mà thành phố này mang lại. Sài Gòn trong mắt tôi vẫn vậy, luôn là vùng đất tràn đầy sức sống, nơi mỗi ngày đều mang đến những câu chuyện về phép màu và hy vọng.
Cao Bảo Vy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/o-sai-gon-rat-de-song-phai-khong-a1538034.html” name=””]