Chúng ta lên án những vụ bạo lực gia đình nhưng đôi khi chính chúng ta là thủ phạm mà không biết. Đó là lúc chúng ta nhân danh người thân trong gia đình để trút những cảm xúc tiêu cực lên những người thân yêu của mình.
![]() |
Hình ảnh minh họa – Shutterstock |
Tại sao khi ra ngoài chúng ta đều là phụ nữ tinh tế, đàn ông lịch lãm nhưng khi về nhà lại biến thành sư tử Hà Đông/anh chồng lười trong mắt chồng/vợ?
Tại sao chúng ta luôn biết nhường nhịn người lạ mà lại thua người nhà?
Tại sao chúng ta bị người ta đánh cho tơi bời mà lại mang kí ức đó về chôn vùi cho chính người thân của mình?
Khi tôi về nhà, tôi đã… nguyên hình
Nhiều chị em mạnh dạn thừa nhận rằng: “Nhiều lúc công việc ở cơ quan áp lực quá, bị đồng nghiệp chơi xấu, phải bươn chải kiếm sống khiến về nhà giận chồng con vô cớ. Tôi biết là sai, nhưng tôi không sửa được. Sau mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy có lỗi nên nấu một bữa thật ngon để bù đắp. May mắn là người chồng cũng hiểu và thông cảm cho vợ. Người nhà với nhau, nếu không buông bỏ, sao lại ôm hận trong lòng? Những người thân trong gia đình là những người để tôi sống thật với cảm xúc của mình”.
Tôi dùng từ dũng cảm trong trường hợp này vì họ nhận ra mình đã sai. Nhiều phụ nữ và đàn ông khác thậm chí không dám thừa nhận mình sai. Họ cho rằng các thành viên trong gia đình là. Nhiều ông chồng đảm đang khi về đến nhà không phải diễn nữa. Vì vậy, khi về đến nhà, chúng đã… nguyên hình.
Một hôm, vợ tôi nói: “Đôi khi anh thấy làm vợ làm chồng thật tội nghiệp. Bao nhiêu điều tốt đẹp đều do người ngoài hưởng hết. Trong khi đó, vợ chồng về nhà lại nhìn thấy những điều xấu xí nhất của nhau. Chưa kể, ra ngoài thì vợ nào cũng lộng lẫy, dịu dàng, hết lời hoa mỹ, về đến nhà thì mắng chồng mắng con, không trang điểm, quần áo luộm thuộm…
Các ông chồng cũng vậy. Ra đường thì luôn nói lời quân tử, nhưng về nhà thường không giành giật với vợ; Người ngoài nhờ gì làm nấy, vợ mắng cho đỡ đần một chút. Yêu nhau thì tốt hơn là lấy nhau đúng không?”
Nghĩ lại thì cũng đâu có gì sai! Lấy một ví dụ rất rõ ràng về bản thân tôi: có khi được mời tham gia talk show, trên tivi, ai cũng thấy tôi “đồng bóng”, toàn nói những lời ý tứ về đạo làm chồng, đạo làm vợ, hướng thiện. kết hôn…
Thế mà đứng trên vai vợ, chứng kiến hình ảnh ông chồng hét to đến nỗi lũ chó cũng sợ, lười đến mức vợ đòi điều khiển điều hòa gọi con lại: “Yên ơi, mang về cho mẹ. “Bố ơi… điều khiển điều hòa cho mẹ”, cuối cùng vợ tôi phải tự mình ra phòng khách lấy.
Hay không biết bao nhiêu lần tôi nghe hàng ngàn phụ nữ mở lòng, chu đáo, nhẹ nhàng như vậy nhưng khi về đến nhà, vợ tôi kể chuyện hôm nay ở xưởng thế này, có khách thế kia… và cô ấy cau mày và nhăn mũi. : “Để anh một mình xem bóng đá”…
Gia đình – chúng ta thường cho rằng đó là người thân yêu của mình, sẽ đi cùng ta đến cuối cuộc đời nên chẳng việc gì phải cân nhắc lời nói, việc gì phải giữ ý định. Là người trong nhà thì phải sống thật với cảm xúc của nhau (chứ sao toàn cảm xúc tiêu cực vậy?). Đã là người trong nhà thì phải chấp nhận cái tốt cái xấu của nhau (chứ sao cái xấu nhiều hơn cái tốt?). Gia đình được cho là nơi mà chúng ta có thể vứt bỏ mọi thứ (nhưng tại sao điều đó nghe giống như một cái thùng rác?).
![]() |
Tôn trọng như mới là bí quyết giữ hôn nhân nhưng không phải ai cũng vận dụng được (ảnh minh họa) |
Gia đình là người yêu
Tôi không biết mọi người nghĩ thế nào về từ “gia đình”, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng những người thân trong gia đình là những người thân yêu. Là yêu hơn người ngoài. Là thương hại hơn người ngoài. Là để giữ gìn hơn người ngoài. Sợ làm tổn thương họ hơn là người ngoài. Khi buồn bực, đừng biến gia đình thành cái thớt, đừng coi họ là thùng rác, là nơi trút những bực dọc. Thay vào đó, tại sao không lấy nhau làm gối, làm nơi tựa đầu, làm nơi nương tựa?
Hay như tôi vẫn tâm sự với 3 đứa con mỗi khi gặp chuyện gì không vừa ý trong cuộc sống. Dù có thể họ không cho tôi lời khuyên nào nhưng họ biết rằng bố cũng có những lúc yếu lòng để yêu thương bố nhiều hơn. Đó không phải là ý nghĩa của gia đình sao?
Có một câu chuyện về chiếc xe mới của tôi khiến tôi phải suy nghĩ. Những ngày đầu mới mang xe về nhà, hầu như tuần nào tôi cũng rửa. Tôi lái rất cẩn thận, phần vì xe mới là loại 7 chỗ, khác với loại 5 chỗ quen lái, phần vì… đẹp quá. Nhưng rồi một ngày, do lùi xe không chú ý, tôi đã làm xước xe một vệt dài. Tôi lên mạng mua bút sơn ô tô để che vết xước. Tốn một khoản kha khá. Nhưng sau vết xước đầu tiên đó là vết xước thứ hai, thứ ba, thứ tư… Tôi bắt đầu phớt lờ chúng. Tôi lái xe ẩu hơn (vì tôi đã quen với ô tô). Tôi cũng vứt luôn chiếc bút bọc sơn mua đâu đó mấy triệu đồng không dùng đến vì lười tô vẽ.
Tôi cứ nghĩ mãi về hai chữ gia đình. Chắc cũng vậy. Ngày lấy nhau, vợ chồng “tương kính như tân”. Vợ đi làm về có mệt đến đâu thì vẫn vui vẻ bên chồng. Chồng mới cưới nên đi đâu cũng nắm chặt tay vợ, mặt đầy tự hào. Nhưng tại sao những điều đó không kéo dài lâu? Một cuộc tranh luận một lần. Một ngày buồn. Một khoảnh khắc tức giận. Lúc đầu, chúng tôi cũng bối rối như tôi với vết xước xe hơi đầu tiên. Nhưng sau đó thì? Chúng tôi gọi đó là mỹ từ: bao dung cho nhau trong khi tên thật là: chấp nhận thôi.
Cứ như vậy, giá trị của người này trong mắt người kia giảm đi. Rồi thay vì gọi vợ yêu, chồng yêu, tôi đổi thành vợ, thành chồng, chữ yêu bị bỏ luôn. Nhiều khi người thân còn bị gọi là… “hổ ở nhà”, “chồng hết thuốc chữa”. Tệ hơn nữa, đến một ngày, ta chỉ coi người chung sống với mình như một vật cũ trong nhà.
Làm thế nào để chúng ta đối xử với các thành viên gia đình của chúng tôi? Chúng tôi đã được đối xử như thế nào? Bạn đã bao giờ tự hỏi điều đó chưa? Rồi cũng như hôm nọ, trong group mình góp ý cho các ông chồng vợ: Flex (khoe) đôi điều về cuộc sống hôn nhân của bạn. Điều gì khiến bạn tự hào về cuộc hôn nhân này?
Giữa nhiều màn uốn – khoe chồng quan tâm đến vợ, vợ sinh 3-4 đứa con… đầy ngưỡng mộ và tự hào, anh vẫn thấy những màn uốn éo ngang trái. Nhiều người vợ đau đớn khi bị chồng đối xử tệ bạc. Như “Lấy chồng tâm lý. Tâm lý với tất cả mọi người, trừ vợ”. Như “Chồng tôi rất yêu mọi người. Với tất cả phụ nữ, chồng tôi đều yêu tôi, trừ tôi – vợ anh ấy”. Như lời khen dành cho chồng mà nhiều bà vợ chia sẻ, hóa ra không phải chồng chung thủy, quan tâm đến vợ mà là: một người chồng giỏi chịu đựng vợ. May mắn thay, họ nhận ra rằng đôi khi họ thất thường, nhận ra rằng chồng họ đang chịu đựng họ.
Có bao nhiêu người vợ vẫn hàng ngày trút nỗi bực dọc lên chồng con, cho rằng người nhà mình đúng?
Chúng ta lên án những vụ bạo lực gia đình nhưng đôi khi chính chúng ta là thủ phạm mà không biết. Đó là lúc chúng ta nhân danh người thân trong gia đình để trút những cảm xúc tiêu cực lên những người thân yêu của mình. Biết bao người con đã nói: “Mẹ đẹp nhất khi mẹ cười. Chỉ là lâu lắm rồi anh không được cười.” Bao nhiêu ông chồng đùa mà rất thật: “Ở nhà sợ nhất công nhân/nông dân/ Ở nhà sợ nhất vợ không nói gì” . các bà vợ đang thở dài khi nói: “Chồng tôi được cả thế giới khen ngợi, nhưng tôi là một người vợ bất hạnh”.
Người nhà không đáng bị đối xử như vậy!
Hoang Anh Tu
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhan-danh-nguoi-nha-a1497944.html” name=””]