Tôi cũng nhận ra rằng con phố của tôi vốn rất hỗn loạn và thân mật cũng gắn liền với tiếng hát của một người đàn ông vừa mất vợ.
Nhà tôi ở phía trước nhà. Nhà có số, phố có tên nhưng đôi khi tôi tưởng khu vực mình ở không phải là thành phố. Có lẽ là do cách sống của các gia đình quanh đây. Chẳng phải ngày xưa vùng đất này mênh mông nước, cư dân sống trên đầm, thuyền… nên đã quen với nhịp sống nhàn nhã, bận rộn. Họ táo bạo và thô lỗ… trong lời nói của họ.
Những năm đầu tiên chúng tôi sống ở đây, chúng tôi không cảm thấy thoải mái chút nào và thường xuyên muốn bán căn nhà của mình đi nơi khác. Nhưng, sống nhiều hơn, gần gũi hơn, tôi thích những người thật thà, chân thành, không quá hoa mỹ, màu mè.
Chỉ hát karaoke – một trong những việc mà vợ chồng tôi rất chán. Thật không may, đó là một cách giải trí mà mọi người đều yêu thích. Họ hát theo những thiết bị có sẵn ở nhà hoặc hát qua những chiếc loa kẹo thuê theo giờ, theo buổi. Hát trong những dịp gia đình vui vẻ thì không nói lên điều gì, ở đây họ hát lúc nào cũng được.
![]() |
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Tirachardz |
Các quý ông ở đây có thói quen mời nhau quây quần bên chai bia, ly rượu vào mỗi buổi chiều. Nhờ có men cay dẫn đường nên rõ ràng họ phấn khích nên mở loa to hơn. Đàn ông uống rượu ca hát không thỏa mãn, đàn bà con gái cũng tham gia. Mỗi ngôi nhà có một phong cách.
Chú Nhân sống cách nhà tôi vài dãy nhà. Hiền lành, ít nói, ghét xung đột và hơn hết là ghét những tiếng nói “độc nhất vô nhị” xung quanh đây. Đi ngang qua nhà, giữa tiếng hát đông đúc, anh thường liếc nhìn chúng tôi, mỉm cười. Một loại hiểu biết sâu sắc và hiểu biết rất sâu sắc.
Đôi khi nhắc đến chuyện này, cả chú tôi và chồng tôi đều động viên nhau: “Cố lên! Chúng ta hãy chịu đựng nhau một chút nhé.” Chính vì liên tục bị âm nhạc giày vò nên chúng tôi quyết định không động đến loại hình nghệ thuật này và có vẻ như anh ấy cũng vậy.
Sau đó, cô bị bại não, hôn mê và qua đời. Sau khi người bạn đời qua đời, ngày nào ông cũng ôm micro ngồi quay mặt vào màn hình, viết và hát rất say mê. Có một bài hát mình biết hát đúng nhạc, tạm thời vẫn nghe. Có những bài hát, tôi không biết làm nhạc một chỗ, giọng một chỗ. Anh ấy chỉ ngừng nói khi mất điện. Rốt cuộc, mọi người đều quen với nó. Ngày nào chú không nghe lời thì người ta lại hỏi.
Trời nắng nóng, giữa lúc tôi cần yên tĩnh để tập trung làm việc thì giọng nói của anh cắt đứt mọi cảm hứng, đập tan mọi ý tưởng, suy nghĩ. Dù rất yêu em nhưng chúng tôi vẫn thấy chán quá.
Trời mưa, tôi bật đèn bàn, đọc lại những dòng chữ của mình, cảm giác như ướt đẫm nước mưa, nhuốm giọng chú, run rẩy buồn bã. Tôi cũng nhận ra rằng con phố của tôi vốn rất hỗn loạn và thân mật cũng gắn liền với tiếng hát của một người đàn ông vừa mất vợ.
Hôm qua, con cháu trong gia đình tụ tập về dự giỗ cha, ông nội. Đã mấy năm kể từ khi bạn qua đời, tôi không nhớ nữa. Chỉ biết đã lâu lắm rồi con phố này vắng bóng một giọng nói của một người, để tôi nhận ra rằng đôi khi, tôi cũng nhớ…
Nguyễn Mỹ Nữ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vang-mot-giong-hat-a1498918.html” name=””]