Thương mẹ, thương cả tấm áo mẹ mặc. Trong tủ quần áo của 4 chị em tôi cũng có áo bà ba, mẹ vui lắm.
Cuối tuần về thăm mẹ, từ ngoài cổng đã nghe vang vọng tiếng hát Cẩm Ly với bài Thương áo bà ba: “Tôi thương chiếc áo bà ba/ Áo bà ba em mặc ra đồng/ Trưa nắng hè áo đẫm mồ hôi/ Áo dãi dầu sớm nắng chiều mưa…”.
Giọng hát trữ tình, say đắm. Tôi bước vào nhà tìm mẹ và ngân nga theo điệu nhạc. Mẹ đang lau dọn tủ kệ trong bếp. Không đợi tôi thắc mắc, mẹ bảo: “Mẹ vừa đi chùa để cầu bình an cho cả gia đình”, bởi mẹ đang mặc chiếc áo bà ba rất đẹp và đó cũng là trang phục yêu thích của mẹ mỗi khi đi ăn giỗ hoặc đi chùa.
Trang phục duy nhất của mẹ tác giả là chiếc áo bà ba |
Tôi luôn thích ngắm mẹ trong chiếc áo bà ba phối cùng quần đen ống rộng, trông mẹ dịu dàng và đẹp biết bao. Ngày xưa nghèo khó, cứ mỗi 2-3 năm mẹ mới sắm cho mình 1 chiếc áo bà ba vào dịp năm mới. Bây giờ có điều kiện hơn, mẹ có thể mua sắm một số thứ mẹ thích và áo bà ba đương nhiên không thể thiếu.
Chiếc áo bà ba đã gắn liền với bóng dáng mẹ qua năm tháng. Đôi lần, mấy chị em tôi đã mượn áo mẹ mặc chụp hình, để lưu giữ kỷ niệm, để cảm nhận và thấu hiểu sự vất vả của mẹ khi khoác lên mình chiếc áo ấy. Tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh mẹ trên chiếc xe đạp chở thức ăn đi bán dạo trong xóm. Dáng mẹ gầy gầy, mặc chiếc áo bà ba màu nâu đã ngả màu theo năm tháng. Mẹ đội nón lá màu trắng lấm tấm đốm đen do dãi dầu mưa nắng. Mẹ tảo tần từ sớm tinh mơ trên chiếc xe ấy.
Những ngày mưa sớm, mẹ trùm kín người và chiếc xe đồ ăn chạy trong xóm trông thật nặng nhọc dưới cơn mưa lạnh lẽo. Những lúc như vậy, bà con trong xóm thường ít ra hiên ngồi nên chẳng mấy ai thấy mẹ tôi để mua hàng. Thế là chị em tôi có bữa ăn ngon với những đồ còn ế. Được ăn ngon, đứa nào cũng háo hức, đâu biết lòng mẹ lo lắng trăm bề, bởi bán ế hoài thì vốn đâu mà mua hàng để bán tiếp.
4 đứa con gái của mẹ cũng thích mặc áo bà ba (tác giả đứng ở bìa phải) |
Vẫn chiếc áo bà ba ấy, mẹ gánh gồng từng đôi thúng hoa màu từ ruộng ra đường lộ bán cho thương lái. Ngoài đồng nắng như đổ lửa, lưng áo mẹ ướt đẫm mồ hôi. Dáng mẹ liêu xiêu trên đường đê nhỏ xíu, trên vai là đôi quang gánh nặng trĩu. Mẹ không chỉ gánh thúng rau củ, mà gánh trên vai trách nhiệm với gia đình, với đàn con thơ đang tuổi ăn học; để rồi sau buổi đi đồng về, bên chái bếp, mẹ ngồi lặng lẽ xoa bóp vai…
Chiếc áo bà ba thường đại diện cho sự dịu dàng và mềm mại, nhưng đối với tôi, hình ảnh mẹ trong chiếc áo bà ba là đại diện cho sự yêu thương và mạnh mẽ, cho sự tảo tần gánh vác. Hình ảnh ấy luôn hiện hữu trong ký ức tôi từ thuở nhỏ cho đến bây giờ và mãi về sau.
Thương mẹ, thương cả tấm áo mẹ mặc. Trong tủ quần áo của 4 chị em tôi cũng có áo bà ba, mẹ vui lắm. Tôi hay mặc chiếc áo bà ba của mẹ và cùng mẹ đi viếng chùa cầu bình an cho cả nhà.
Hồ Tuyền
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thuong-me-thuong-luon-chiec-ao-ba-ba-a1515000.html” name=””]