Sống trong con ngõ nhỏ ấy đã 20 năm, chúng tôi luôn cảm thấy ấm áp, dù cuộc sống ai cũng còn bận rộn với nhiều áp lực, thử thách.
Gia đình tôi sống trong một con hẻm nhỏ. Phía trước là một ngôi nhà lớn với khuôn viên rất rộng, nơi thì tường cao, nơi giăng lưới B40 kín đáo. Trên con đường đất ít người qua lại, những hạt bò cạp đã âm thầm lớn lên và leo lên hàng rào, xanh tốt.
![]() |
Gần nhà tôi có một gia đình, hai vợ chồng đều là công nhân, từ bên ngoài vào. Nhà anh và em đều có con nhỏ nên thường ra đó hái ít lá mồng tơi, thái nhỏ cho vào nồi cháo để tập ăn cho con. Mỗi khi lá nhiều, bạn tôi thường hái thêm khoảng chục lá nữa rồi ghé qua nhà tôi nói: “Cô chú để dành mai nấu cháo cho cháu ăn”; Ý tôi là bạn muốn “để dành” nó cho nhà mình, vì có thể sẽ có người đi ngang qua nhặt được.
Sợ liếp không đẹp, có khi ông dùng bay xới đất xung quanh gốc rồi cho ít lá rau cải vụn vào, hoặc đi đâu xin một nhúm phân hữu cơ ông cũng cho vào. , trước khi trồng gốc. Khi cành cây bò ra khỏi hàng rào, anh nhẹ nhàng uốn chúng lại vào trong lưới để cây cứng cáp. Vào mùa nắng, thỉnh thoảng anh xách gáo ra tưới…
![]() |
Rồi đến lượt người hàng xóm ở giữa nhà chúng tôi có một đứa con nhỏ. Nhím tiếp tục trở thành “món rau xanh” hàng ngày của các con anh. Cho đến khi 3 chúng tôi có đứa thứ hai bằng tuổi, chúng tôi vẫn làm đồ ăn cho bọn trẻ.
Người công nhân rất tốt bụng. Hàng xóm cần giúp đỡ việc gì ông cũng sẵn sàng. Nhà tôi bị dột, hãy sửa giúp tôi; đường ống bị rò rỉ, tôi cũng gọi cho bạn; khi mái che sập xuống, anh ấy làm việc chăm chỉ, và tôi chỉ chờ anh ấy làm điều sai trái; Tôi kẹt tiền đi làm về muộn, chào một tiếng, anh bảo: “Em khỏi lo, để anh lấy cho”… Tôi chỉ biết cảm ơn anh bằng những món quà mang từ quê lên, khi thì quả đu đủ, khi thì trái chôm chôm. hay rủ anh em đi ăn cháo gà thả vườn…
Anh ấy hài hước, hay ví von. Nói về đu đủ ngon, anh bảo: “Đu đủ chưa chín đã ngọt lịm rồi, chả bù đu đủ tôi mua ở chợ cứ như bị ma ăn vậy”.
Một hôm, sáng sớm, anh đến gõ cửa. Anh nói tối qua vợ anh nhập viện mà ở nhà không có tiền… Vợ xin lỗi anh không biết nhập viện sớm. Sau đó, cô vội vã lấy tiền rồi đến bệnh viện để giúp anh chăm sóc vợ. Số tiền không nhiều nhưng sau này anh cứ lần lữa.
Sau đó không lâu, tôi chuyển đi nơi khác. Rồi hai người bạn kia cũng dần đổi chỗ. Chúng ta đều đã khá hơn, điều kiện sống tốt hơn, nhưng chúng ta không quên con ngõ nhỏ ấm áp tình cảm, không quên tình bạn xưa.
Vài tháng một lần mới có dịp gia đình hoặc anh em ngồi lại với nhau, thỉnh thoảng lai rai vài lon bia, chủ yếu để con cháu gặp mặt, nhất là các bà và các cô “tám”. Chúng tôi thường nhắc nhau về những món quà nhận được từ nhau, không phải để mua vui mà như một cách để động viên nhau tiếp tục gắn bó, nhắc nhở các con rằng sự sống là trên hết.
Đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu sống trong con hẻm nhỏ đó. Con vào đại học, con vào cấp ba. Câu chuyện con nhím mọc ở hàng rào và những chuyện liên quan khác nhiều người vẫn nhớ và kể cho nhau nghe nhiều lần.
Chúng tôi luôn cảm thấy ấm áp, dù cuộc sống của mỗi người còn bận rộn với nhiều áp lực và thử thách. Tình yêu thương dành cho nhau, sự sẻ chia chân thành từ những điều bình dị mới thực sự trường tồn trong cuộc đời này.
Nguyen Minh Hai
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tinh-than-tu-giau-mong-toi-a1498008.html” name=””]