Mẹ lo cho người khác đến nỗi quên rằng mình cũng như cây lúa cuối mùa cần được quan tâm chăm sóc.
Là một nông dân, bạn bận rộn vào mùa, và nhàn nhã vào cuối mùa. Nhưng mẹ tôi thì khác. Những mùa hè tôi về thăm, dù lúa đã về, mè, đậu đã thu hoạch, bán hết nhưng mẹ tôi vẫn loay hoay làm cái này, chuẩn bị cái khác.
Mẹ của tác giả sống ở vùng quê miền Trung |
Chặt tre sửa chuồng gà xong, mẹ tôi cầm cuốc, rựa đi qua khu vườn bỏ hoang cạnh nhà để nhổ cỏ, cuốc đất, ươm cây, trồng rau, trồng hoa… Thấy mẹ tôi tất bật , tôi cũng rất vui. Ở tuổi của mẹ tôi bây giờ, vẫn còn hoạt động là quá tốt. Đến bữa mẹ sẽ ăn ngon, buổi tối sẽ ngủ sâu giấc.
Tuy nhiên, đó không phải là trường hợp. Mấy ngày liền, tôi để ý, trước khi đi ngủ, mẹ lôi ra chai rượu xoa bóp mùi nồng nặc rồi lắc nhẹ, đổ ra tay, xoa đều vào gót chân, khớp gối. , và giữa các ngón tay của cô ấy. . Đêm, sau khi tâm sự rất lâu, mẹ tôi không thể ngủ ngon như tôi tưởng tượng.
Tôi nghe tiếng mẹ cử động, xoay trở liên tục, hình như thỉnh thoảng mẹ còn rên lên vài tiếng vì đau.
Ngày hôm sau, tôi năn nỉ mẹ cho tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Biết không thể trốn tránh lời nói của con gái như lúc xa cách, mẹ tôi đành phải đồng ý. Trước khi lên xe, mẹ chị còn “chắc nịch”: “Tuổi già rồi, ai chả loãng xương, đau nhức. Có gì mà phải khám?”
Tôi hỏi mẹ: “Sao mẹ phải giấu bệnh tật của con? Tại sao mẹ vẫn phải vất vả, làm lụng vất vả trong khi các con đều đã trưởng thành, gia đình không còn thiếu thốn như xưa? Mẹ đáp: “Tuổi già càng nằm xuống càng mệt mỏi, làm này nọ để mong “trượt bệnh” . không thể ở bên chăm sóc, nuôi nấng từng đứa nên tôi không muốn làm nặng thêm”.
Thì ra bấy lâu nay, vì sợ con cháu quấy rầy, vì đồng tiền mà mẹ luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau. Suy nghĩ của mẹ tôi cũng giống như bao bà mẹ khác trên đời. Cái gì ngon, bổ, bổ nhất mẹ luôn dành cho người khác, còn phần của mẹ thì luôn “vỗ ngực”: “Mẹ ổn”, “Mẹ không thiếu thứ gì”, “Mẹ đừng lo”. … Có anh bên em Bên cạnh anh, em không còn cơ hội nằm ôm điện thoại: “Anh không sao, em đừng lo” như mọi khi.
Nhìn lại, cả tôi và mẹ đều là những người lần đầu làm mẹ. Như nước chảy xuôi dòng, mỗi ngày dù ở cạnh nhau hay xa nhau, mỗi người đều lo hướng tình thương về con cái. Những người mẹ lo cho người khác đến độ quên mình cũng giống như cây lúa cuối mùa sắp cạn sức cần được quan tâm chăm sóc.
Như tôi, là một bà mẹ có con nhỏ, vào mùa hè, ngày nào tôi cũng pha nước cam, tăng rau xanh trong bữa ăn, nhắc con uống nước trái cây, uống nhiều nước. Mùa đông, tối nào trước khi đi ngủ mình cũng bôi dầu tràm vào lòng bàn chân cho con rồi đi tất giữ ấm. Vừa thấy con biếng ăn, lười chơi, sắc mặt thay đổi, tôi cung cấp bộ nhiệt kế, ríu rít tra cứu thông tin…
Mẹ của tác giả đã làm việc không mệt mỏi. Sân đã rộng nên cô lại càng nhỏ. |
Có con, người mẹ nào cũng chăm sóc chúng hàng ngày. Nhưng với cha mẹ, đôi khi, chỉ là một cuộc trò chuyện, thăm hỏi, chúng ta lấy cớ bận để hẹn ngày mai. Lần này lên thành phố, tôi sẽ tìm hiểu một tiệm thuốc đông y uy tín để bốc thêm vài vị thuốc gia truyền cho mẹ.
Những lúc canh lửa, sắc thuốc, hít hà mùi thơm của rau thơm bay trong sương chiều, nắng sớm, mẹ cũng phải sống chậm lại, thong thả hơn ngày thường vài nhịp.
Diệu Thông
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-khong-con-co-hoi-noi-doi-a1496547.html” name=””]