Cách yêu thương con của người mẹ có vẻ sai lầm. Khi ngày càng dài và ngày càng dài, con đường sẽ ngày càng khó đi. Làm sao mẹ có thể luôn ở bên dẫn đường cho tôi được?
“Mẹ đã cho tôi rất nhiều tiền. Ở nhà có vấn đề gì thì cứ việc bỏ tiền ra thuê người làm, sao phải gọi cho tôi? Em trách anh đủ thứ, trách anh…” Phản ứng gay gắt của chồng cô giống như một cốc nước lạnh tạt vào mặt Quỳnh khiến cô cay đắng. Chẳng lẽ vai trò làm chồng, làm cha của anh có thể thay thế bằng tiền sao?
Chồng cô ngồi cách xa Quỳnh, vai rũ xuống hờn dỗi. Trước đó mấy lần, Quỳnh đã cố gắng dỗ dành, xoa dịu chồng nhưng lần này cô nhất quyết không thỏa hiệp. Anh mắc sai lầm nhưng không bao giờ thừa nhận, còn Quỳnh cũng không bao giờ gay gắt chỉ ra lỗi lầm của mình. Sự tôn trọng, chiều chuộng của Quỳnh khiến chồng cô như đứa con ốm yếu, không thể cứu chữa.
Chuyện kể rằng vào buổi chiều, bà Quỳnh đón con gái và phát hiện cháu bị sốt nên đưa cháu đi khám. Người giúp việc đã về quê nên Quỳnh gọi điện cho chồng bảo anh đi đón con trai lớn. Đêm khuya, hai mẹ con vẫn đang ở phòng khám thì cô giáo gọi điện nói con Quỳnh vẫn chưa đến đón. Quỳnh cuống cuồng gọi điện cho chồng, hóa ra anh đang chơi bida mà quên đón con.
![]() |
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Mẹ chồng của Quỳnh gọi điện, nhẹ nhàng an ủi: “Con bé thế nào rồi, bác sĩ nói thế nào?” Ngày mai tôi sẽ cử người giúp việc đến giúp bạn. Sau này mẹ sẽ chuyển cho em 50 triệu đồng. Tôi xin nghỉ vài ngày để chăm sóc sức khỏe cho con. Đừng trách Thiên. Vợ chồng tôi cứ cãi nhau mãi, tôi thấy thương họ quá”. Quỳnh không biết nên khóc hay nên cười.
Căn nhà mà vợ chồng cô đang ở là do mẹ cô mua lại, 2 chiếc ô tô cũng được mẹ cô mua bằng tiền của cô. Mẹ thương Quỳnh, thương cháu, lại càng yêu con trai hơn nên không ngần ngại trả giá. Mẹ làm vậy càng khiến chồng Quỳnh thêm yếu đuối, yếu đuối. Tôi đã gần 40 tuổi rồi, sao còn trẻ mà mẹ phải che chở tôi từ mọi phía?!
Quỳnh vẫn nhớ những ngày héo úa như lá khô khi sinh đứa con đầu lòng. Cậu bé bị ngạt thở nên phải đưa đi cấp cứu. Vết mổ của Quỳnh rất đau nhưng mỗi ngày 2 lần, cô vẫn đến khoa nhi để xem con mình thế nào. Dù chỉ đứng nhìn con qua cửa sổ, ngày nào không nhìn thấy con, chị cũng không yên tâm.
Mẹ chồng đặt cho Quỳnh một phòng sinh sang trọng có y tá riêng để chăm sóc cô. Bé cũng được mẹ cho đi khám bác sĩ giỏi nhưng chị Quỳnh vẫn không yên tâm. Chiều nào chồng Quỳnh cũng đến bệnh viện, ngồi với cô một lúc rồi về vì “ở đây anh chẳng làm được gì cả”. Lần đầu tiên, Quỳnh hiểu sâu sắc câu “phụ nữ mồ côi đi biển một mình”. Cảm giác sợ hãi khi bồng bềnh giữa sóng mà không có cánh tay để bám khiến cô cảm thấy đau nhói. Vợ chồng mà không chia sẻ, không thương xót nhau lúc khó khăn thì còn mong gì ấm áp, ngọt ngào?!
Sau này, Quỳnh thường tự trách mình nhút nhát, yếu đuối. Đáng lẽ cô phải gay gắt với chồng, bắt anh gánh vác gánh nặng. Không thể làm gì được nhưng ít nhất sự có mặt của anh bên cạnh vợ con trong lúc nguy hiểm cũng là để an ủi nhau. Một cốc nước khi vợ khát, một cái tựa lưng nhẹ nhàng khi cô đau… lẽ ra có thể sưởi ấm cho Quỳnh nhưng chồng cô lại không làm vậy. Bây giờ đứa lớn đã vào tiểu học, đứa nhỏ đang học mẫu giáo nhưng chồng vẫn là đứa trẻ ham chơi không chịu lớn.
“Tôi biết con trai tôi không thể là chỗ dựa vững chắc cho bạn, nhưng tôi luôn ở đây vì mọi việc. Đừng suy nghĩ nhiều, tôi có lỗi với bọn trẻ. Tính tình Thiên tuy lãnh đạm nhưng rất yêu thương vợ con. Cũng không có sai lầm gì lớn cả”. Lời nói của mẹ chồng cùng ánh mắt tha thiết, van nài của bà khiến trái tim Quỳnh mềm lòng. Quỳnh cũng là một người mẹ nên hiểu rằng người mẹ nào cũng sẵn sàng lao về phía trước vì con mình. che chắn cho họ khỏi cơn bão, miễn là con cái họ được an toàn.
![]() |
Hình ảnh mang tính chất minh họa |
Nhưng cách yêu thương con của người mẹ có vẻ sai lầm. Khi ngày càng dài và ngày càng dài, con đường sẽ ngày càng khó đi. Làm sao mẹ có thể luôn ở bên dẫn đường cho tôi được? Chồng của Quỳnh sẽ không tìm được mục tiêu để phấn đấu, cũng không cần phải trưởng thành. Đàn ông như vậy thì làm sao lo được cho gia đình?!
Hôm nay quên đón con chồng như giọt nước tràn vào ngưỡng chịu đựng của Quỳnh. Cô sẽ bàn bạc với chồng, yêu cầu anh thay đổi. Lần này, Quỳnh nhất định sẽ không để mẹ chồng can thiệp. Con không thể trốn sau lưng mẹ cả đời được. Quỳnh sẽ bắt đầu từ câu chuyện khi con trai chào đời, trong đó có câu chuyện quên đón con… để thức tỉnh bổn phận làm cha. Đã đến lúc anh phải nhận trách nhiệm và thay đổi lối sống ích kỷ bấy lâu nay của mình. Thà trễ còn hơn không, đúng hông. Hy vọng với sự chấp nhận của người mẹ “buông con”, chồng của Quỳnh sẽ thay đổi.
Thủy Gương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/anh-khong-the-nup-sau-lung-me-a1508321.html” name=””]