Khi tôi quyết định để tóc bạc, đó là lúc tôi chấp nhận con người thật của mình.
Cô Nguyễn Thủy nói đùa rằng khi ngừng nhuộm tóc, cô quyết định “đánh cược với mái tóc” (ảnh do nhân vật cung cấp) |
Đến năm 38 tuổi, tôi bắt đầu thấy một vài sợi tóc bạc, nên tôi nhổ chúng đi. Đến năm 39 tuổi, tóc bạc mọc như nấm sau mưa, và tôi không thể nhổ chúng nữa. Hành trình làm nô lệ cho việc che giấu sự thật bắt đầu. Đầu tiên, tôi nhuộm tóc màu nâu hạt dẻ, màu gần nhất với màu tóc tự nhiên của tôi. Tôi trốn tránh sự thật, tôi đã tự dối mình trong 14 năm.
Vào thời điểm đó, cứ 2 tuần tôi lại đi dặm lại chân tóc bạc… Tôi sợ người khác biết mình tóc bạc và tôi sợ họ thấy mình già. Sau hơn 14 năm làm nô lệ cho thuốc nhuộm tóc, tôi thực sự mệt mỏi với chi phí cao và thời gian dành cho việc che phủ mái tóc bạc bằng những màu thời trang. Tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi chạm vào mái tóc khô, giòn, dễ rụng của mình và tôi bối rối khi thỉnh thoảng xuất hiện những nốt mụn đau và ngứa trên da đầu…
Nhìn thấy da đầu trần trụi của những người phụ nữ chỉ có vài sợi tóc khô, mỏng manh, tôi đột nhiên nghĩ đến bản thân mình. Và tôi quyết định đánh cược với mái tóc của mình. Tôi ngừng che tóc bạc. Tôi muốn xem mái tóc thật của mình trông như thế nào dưới lớp thuốc nhuộm của 14 năm qua. Tôi đã sẵn sàng.
Lúc đầu, tôi nhận được nhiều ý kiến trái chiều từ bạn bè, đồng nghiệp, người thân và xã hội: “Sao lại để bạc?”, “Sao không phủ bạc lên?”…
Cuối cùng, tôi đã làm được. Đến nay đã 13 tháng, tóc tôi chưa trắng 100% nhưng màu tóc đều. Tôi cảm ơn các đồng nghiệp, tôi biết ơn các lãnh đạo cơ quan đã động viên tôi trong suốt thời gian qua để giúp tôi tìm lại chính mình. Tôi yêu mái tóc của mình. Cho đến bây giờ, tôi luôn nhận được những lời khen ngọt ngào.
Mọi người đều nói tôi trông trẻ hơn, rạng rỡ hơn, quyến rũ hơn. Nhiều người hỏi tôi cắt tóc ở đâu và nuôi tóc như thế nào. Họ thích tóc tôi và muốn có màu tóc giống tôi. Tôi thực sự hạnh phúc. Tôi cực kỳ hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy trẻ hơn, da tôi đẹp hơn trước, cuộc sống vui vẻ hơn khi tôi nhuộm tóc.
Bây giờ, tôi tự hào đã truyền cảm hứng cho khá nhiều người: cả những người tôi biết và những người tôi chưa từng gặp. Tôi hy vọng sẽ trở thành nguồn động lực cho nhiều người hơn nữa có đủ can đảm để chấp nhận con người thật của họ.
Từ khi tóc bạc, tôi bỗng có một thú vui tao nhã: mỗi sáng đi làm, tôi đều dành nửa tiếng để ngắm nghía, vuốt tóc, huýt sáo du dương rồi ngân nga vài bài “chiu chiu”… Quả thực là “tóc bạc – không lo”.
Nguyễn Thuỷ
(nhân viên ngân hàng)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-muon-nhin-nhung-soi-toc-that-cua-minh-a1535408.html” name=””]