Gần 50 năm qua, bà Lương một mình nuôi con để giữ lời thề với người chồng liệt sĩ.
Cuộc hẹn tái ngộ không thành
Cầm tấm ảnh đen trắng đã hoen ố theo năm tháng, bà Nguyễn Thị Lương (76 tuổi, trú phường Đội Cung, TP Vinh, Nghệ An) cho biết, đây là bức ảnh chụp chung hiếm hoi của bà và liệt sĩ Nguyễn Văn Kiên. Đó là dịp vợ chồng cô đi chơi xa sau ngày cưới. Cô ngồi trong lòng chồng, cả hai rạng ngời hạnh phúc.
“Chúng tôi cưới nhau nhưng không có vài ngày chung sống như vợ chồng. Chúng tôi không có phòng riêng, mỗi người vẫn ở phòng tập thể của cơ quan nên ít gặp nhau”, bà Lương nói.
Mỗi lần nhắc đến chồng, bà Lương lại nghẹn ngào (ảnh: Phan Ngọc) |
Cô và chồng yêu nhau chóng vánh và quyết định đến với nhau cũng chóng vánh. Tháng 7/1970, bà Lương và ông Kiên chính thức trở thành vợ chồng sau một đám cưới giản dị, có sự chứng kiến của hai bên gia đình. Cuối năm 1970, ông Kiên lên đường nhập ngũ với lời hứa “Khi đất nước thống nhất, tôi sẽ về!”.
Lúc đó chị Lương đang mang thai 4 tháng. Giữa năm 1971, bà sinh con gái đầu lòng.
“Em thương anh không thể tả, nhiều lúc em nghĩ đến phát điên lên được, muốn về nhà với anh, với con, hôn con một chút và muốn làm mọi thứ trong lúc em sinh con, thổi lửa, đốt than, giặt giũ… để bạn không phải vất vả. Em ơi, nhiều đêm anh mơ nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Thấy em đỡ đẻ, thấy em bưng cơm cho anh, thấy em ôm con ngồi bên bếp lửa…”, liệt sĩ Kiên viết trong bức thư gửi vợ.
Khi con gái được 3 tháng tuổi, anh Kiên mới có dịp về thăm nhà và ôm con gái bé bỏng vào lòng vì niềm vui sắp được làm bố. “Thương con lắm, suốt ngày cứ ôm con mà cười” – bà Lương nhớ lại những ngày cả nhà quây quần.
Bức ảnh chung của hai vợ chồng chụp sau ngày cưới được bà Lương đóng khung cẩn thận treo đầu giường – Ảnh: Phan Ngọc |
Tháng 12/1971, đơn vị của ông Kiên được lệnh vào chiến trường miền Nam. Đến huyện Nghi Lộc (Nghệ An), đơn vị dừng nghỉ, anh Kiều tranh thủ thời gian ngắn ngủi này về thăm vợ con. Đó cũng là lần cuối cùng cô và chồng gặp nhau.
“Trước khi đi, anh ấy nắm tay tôi nói 10 năm nữa không về, đừng đợi nữa, cưới đi…” – bà Lương nhớ lại cảm giác thất vọng khi nghe chồng nói vậy, nhưng cô ấy nhìn thẳng vào mắt chồng và nói: “Tôi chỉ kết hôn một lần trong đời!” để khẳng định sẽ đợi người ấy trở về.
Trong lá thư viết vội trong chuyến hành quân cuối năm 1971, ông Kiên báo tin cho vợ biết ông đã đến Quảng Bình. Bức thư vỏn vẹn có mấy dòng, kết thúc bằng lời hứa “Thống nhất em sẽ về!”.
Những lá thư của chồng được bà Lương cất giữ cẩn thận hàng chục năm nay (ảnh: Phan Ngọc) |
Nhưng lời hứa đó đã không thành hiện thực. “Anh mất ở Tây Ninh trước một ngày đất nước thống nhất” – bà Lương vẫn nhớ như in ngày nhận tin dữ.
Nửa thế kỷ đầy những lời thề
Cầm trên tay tập thư đã phai màu thời gian, chan chứa yêu thương, bà Lương cho biết, những trang giấy mỏng manh ấy là nguồn động viên, điểm tựa để bà có thêm sức mạnh vượt qua khó khăn, hoài niệm đi tiếp. tiếp tục nuôi con, làm tròn bổn phận của một người con dâu.
Không chịu ăn hỏi, bà Lương quyết định ở vậy nuôi con để giữ lời thề “cả đời chỉ lấy chồng một lần” (ảnh: Phan Ngọc) |
“Em yêu, ai là nguồn động lực nhất cho chúng ta lúc này? Đó là con gái đầu lòng của tôi. Anh mừng, anh phấn khởi, anh yên tâm công tác để đi đánh Mỹ. Chính đứa con đầu lòng đã thôi thúc anh vượt qua khó khăn trở ngại để hoàn thành nhiệm vụ. Mai sau anh về hôn con, gần em cho thoải mái… Anh ra tiền tuyến, em ở lại cố gắng làm việc. nuôi con thay anh” – bà Lương đọc lại lời căn dặn của chồng viết trong thư.
Khó có thể nói hết những vất vả, thiếu thốn của người vợ trẻ trong hoàn cảnh một mình nuôi con. “Đã nhiều lần người thân khuyên tôi đi bước nữa nhưng tôi tuyệt đối phải sống cho trọn nghĩa, tình với ông, với lời thề năm xưa”, bà Lương nói.
Bàn thờ liệt sĩ Nguyễn Văn Kiên luôn được vợ anh chăm sóc hàng ngày (ảnh: Phan Ngọc) |
Nhìn bức ảnh gia đình 4 thế hệ, bà Lương cười: “Hai cháu giờ đã lập gia đình, có công ăn việc làm ổn định nên tôi yên tâm với lời khuyên nuôi con thay ông”. Bà Lương luôn gọi chồng là anh, bởi hình ảnh người đàn ông trẻ hết lòng yêu thương vợ con đã in sâu trong tâm trí bà.
Sau hàng chục năm cất giữ như báu vật, bà Lương quyết định tặng 10 lá thư chiến trường cho Bảo tàng Quân khu 4. trong đó có 9 lá thư của liệt sĩ Nguyễn Văn Kiên (chọn lọc từ hàng chục bức thư liệt sĩ Kiên gửi) và 1 lá thư của chị Lương gửi cho chồng.
“Tôi tặng cho Bảo tàng, để bức thư của anh được bảo quản tốt hơn, để thế hệ trẻ có cơ hội biết được tình yêu thương gian khổ như thế nào trong chiến tranh”, bà Lương nói.
Phan Ngoc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-phai-song-tron-nghia-ven-tinh-voi-anh-a1497317.html” name=””]