Nhiều người bắt đầu bước vào tuổi xế chiều với biết bao hoạt động sôi nổi, như để bù đắp cho một thời gian làm công chức, một thời gian làm công sở, một thời gian dài “vợ chồng”.
![]() |
Ngày càng nhiều người cao tuổi sử dụng điện thoại trong thời đại 4.0 – Minh họa: Internet |
Mẹ tôi đã tập sử dụng mạng xã hội được vài năm rồi. Mỗi lần ở nhà có sự kiện mà thấy mẹ cầm điện thoại chụp ảnh, chị em tôi thường nửa đùa nửa thật: “Nghiêm cấm mọi hình thức đăng bài trên Facebook!”.
“Chị Ba” (cả nhà thường đùa giỡn gọi mẹ là “chị Ba”) cười thầm: “Không đăng vụ này thì cũng không biết đăng gì về nó”. Chị Hải thấy khó chịu nên đành nhượng bộ: “Nhưng việc gì cũng phải làm xong, mọi người về nhà thì mẹ mới đăng được”. “Chị Ba” gật đầu nói: “Chỉ là vui thôi, cần gì thì đăng, ở tuổi này không cần phải vội! Nhưng dù có khẩn cấp thì cũng không khẩn cấp với ai cả!
Lời mẹ nói nghe như tiếng rên rỉ. Chị Hải bối rối, xua tay đầu hàng: “Được rồi, em muốn đăng gì thì đăng.” “Chị Ba” mỉm cười tinh tế…
***
Phần lớn thời gian ở nhà của “Chị Ba” là chăm sóc chồng “anh Ba” (bố chúng tôi) và bố chồng “chị” (ông nội chúng tôi). Nhưng mỗi lần đi ăn hay đi chơi, tôi luôn diện những bộ đồ đẹp nhất, mới nhất.
“Chị” thích chụp ảnh dù không biết tạo dáng. Con cháu nói đùa: “Cực hình quá, sao lại chụp ảnh?” Nóng quá, mệt muốn chết”. Dù vậy, chúng tôi vẫn cố gắng chụp ảnh cho “chị”. Về đến khách sạn vào buổi tối, tôi thấy “chị” đang tán tỉnh các cháu và biết ngay “cô” đang yêu cầu các em chọn tranh.
Gần đây bố tôi trở nên yếu và mẹ tôi không dám đi đâu lâu, thậm chí còn đi chợ. Không còn nhiều cơ hội để ăn mặc và chụp ảnh. Mỗi khi rảnh rỗi, mẹ lại quay ra chụp ảnh… hoa cỏ ngoài vườn. Một vài bức ảnh đầu tiên bị mất nét và mờ. Status có chữ khắp nơi vì tay bấm chậm hơn điện thoại. Thị lực của mẹ tôi cũng kém nên các con nhiều khi không thích khuyến khích tôi đọc và đoán xem ý bà là gì…
Một ngày nọ, khi mở mắt ra, chúng tôi bàng hoàng nhìn thấy chùm ảnh hoa với lời chúc: “Chúc mọi người một ngày cuối tuần tràn đầy năng lượng”. Một ngày nọ, tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy một trái tim to lớn kèm theo dòng chữ “Chúc các con một ngày mới bình an, hạnh phúc”. Cô Út vẫn là người hiểu mẹ nhất: “Chắc đây là sở thích mới của mẹ”.
***
Nhiều người bắt đầu bước vào tuổi xế chiều với biết bao hoạt động sôi nổi, như để bù đắp cho một thời gian làm công chức, một thời gian làm công sở, một thời gian dài “vợ chồng”.
Cách đó không xa, trong công viên nơi tôi đi bộ hàng ngày, tôi không thấy hình ảnh các quý cô chen chúc nhau. Các lớp yoga, khiêu vũ đầy rẫy các cô nàng xinh đẹp tập luyện theo nhóm. Một số người tập riêng với người hướng dẫn, thoải mái và không có bất kỳ áp lực nào.
Công viên còn có các lớp thể dục nhịp điệu mà các nhóm tập hợp lại để luyện tập vào mỗi buổi sáng. Nhóm này có hẹn cuối tuần này mặc áo dài đi chụp ảnh, nhóm còn lại hẹn nhau ăn sáng và uống cà phê. Những nhóm nhỏ hơn sẽ tập trung tại nhà ai đó để tập chơi piano, tập hát…
Quán cà phê yêu thích của tôi dưới căn hộ của tôi là nơi được nhiều người về hưu lựa chọn. Đừng nghĩ chỉ có một bàn cờ! Mỗi cuối tuần, các bác sĩ bày những dãy bàn dài, người mang đàn guitar, người mang micro để cùng nhau hát. Người ta hái hoa trang trí, người ta nướng bánh mời mọi người…
![]() |
Nhiều người cao tuổi đang lựa chọn để có một tuổi già rực rỡ (minh họa) |
***
Tất nhiên, không phải người trẻ nào cũng sôi nổi và năng động, bởi có một số người theo đuổi niềm vui thầm lặng. Mẹ của bạn tôi đã sống quãng đời còn lại trong chùa. Bạn bè ngăn cản cô rời đi nên cô chọn cách lặng lẽ rời đi và chỉ cho đứa con trai ủng hộ biết cô đang ở đâu. “Mẹ tôi luôn có những ngày tươi sáng nhất. Và giờ đây, cô ấy cũng đang chọn những ngày rực rỡ khác, một ánh sáng khác mà chỉ cô ấy mới nhìn thấy được” – bạn tôi nói.
Có những người bạn lâu năm chia sẻ rằng họ từng có những ngày chỉ đợi đến chiều để đến lớp thể dục nhịp điệu, nhảy liên tục vài tiếng hoặc lao xuống hồ bơi vài vòng liên tiếp. Chỉ những lúc đó họ mới thấy được niềm vui nho nhỏ. Cũng trong nhóm đàn anh, có người chỉ tỏa sáng khi được hòa mình với thiên nhiên, khi có thể khoác ba lô lên vai và đi bất cứ đâu vì đôi chân “có dấu hiệu đau” khi ở nhà.
Tất nhiên là có những niềm vui có điều kiện dành cho những người có đủ điều kiện. Người không có phương tiện phải học cách hạnh phúc với những điều đơn giản, tầm thường. Tìm kiếm niềm vui từ những điều bình thường cũng là một dạng “khả năng” giúp tô màu cuộc sống đời thường một cách rạng rỡ hơn.
Bình minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tuoi-gia-ruc-ro-a1513004.html” name=””]