Người ta thường nói ai bước sang tuổi về hưu coi như là nhàn rỗi đến hết đời. Nhưng với ba tôi, 60 tuổi là lúc bắt đầu một cuộc sống mới.
Khi ba tôi, ông Nguyễn Lai Kỳ, một thượng tá quân đội về hưu, nhiều người trong họ hàng hình dung về một ông già suốt ngày loanh quanh uống trà, đánh cờ và nói chuyện ngày xưa.
Ba tôi không như thế. Là một bác sĩ đồng thời là một quân nhân ở Vĩnh Phúc, ông luôn giữ thói quen rèn luyện thể dục thể thao với tinh thần thép: ngày nào ông cũng tập bất kể trời nắng hay mưa, nóng hay lạnh. Kể từ khi về hưu, ông “bén duyên” với bộ môn thể hình và phần thưởng cho sự luyện tập kiên trì, ăn uống điều độ của ông chính là một thân hình đúng chuẩn “sáu múi” mà nhiều thanh niên đáng tuổi con, cháu ông phải mơ ước.
Thân hình của “ông già sáu múi” khiến nhiều thanh niên mơ ước |
Ngày 20/10 vừa rồi, phòng tập gym nơi ba tôi tập hằng ngày tổ chức cuộc thi chống đẩy (hít đất). Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ba tôi là người cuối cùng trụ lại với những động tác cực kỳ dứt khoát, trong khi những người tham gia khác dù trẻ khỏe hơn lần lượt bỏ cuộc. Nhiều lời trầm trồ hướng về ba tôi: “Ông già sáu múi” này thật đáng gờm!
Nhìn ông khỏe mạnh và trẻ trung như vậy, ít ai biết ông từng bị tiểu đường và gout thể nặng. Chính nhờ tập luyện và ăn uống điều độ, nghiêm túc nên ba tôi có thể duy trì trạng thái thể chất tốt như vậy mà ít khi cần dùng thuốc điều trị.
Ông thực sự là một tấm gương cho chúng tôi nhìn vào để sắp xếp lại lối sống của chính mình.
Ngoài tập gym, ba tôi còn có nhiều thú vui “lệch tuổi” khác. Ông rất thích tìm hiểu về xe cộ và đồ công nghệ. Ông sở hữu hai chiếc xe phân khối lớn chỉ đơn giản là vì đam mê. Thậm chí, dù là một bác sĩ nhưng có lần ông thổ lộ với tôi rằng ba muốn đi học… sửa ô tô.
Thi thoảng về thăm, chúng tôi lại thấy ông khoe mới tậu một chiếc máy chiếu chỉ để… xem đá bóng, hoặc một dàn máy vi tính mới đúng chuẩn “gamer” (game thủ). Có thời gian tôi bận, phải nhờ ông đưa các cháu ngoại đi học. Các cô giáo cũng phải tá hỏa khi thấy ông ngoại cưỡi xe phân khối lớn, mặc áo phông quần jeans, đi giày Adidas đưa cháu đến trường.
Nếu như nhiều người lớn tuổi thường xuyên đối mặt với chứng mất ngủ thì mỗi đêm, ba tôi có thể ngủ thẳng giấc tám tiếng đồng hồ mà chẳng nghĩ ngợi gì. Không phải tự nhiên mà ông được như vậy. Vì học Phật và thường xuyên nghe pháp thoại nên ba tôi học cách buông bỏ và tìm bình an từ bên trong.
Không nghĩ ngợi, không tiếc nuối quá khứ, không lo lắng ngày mai, ông luôn vui vẻ tận hưởng cuộc sống từng phút giây hiện tại.
Ba mẹ tác giả hào hứng check in tại phòng tập ngày 20/10 vừa qua |
Lối sống đầy nồng nhiệt đó đã truyền sang cả mẹ tôi. Ở tuổi người ta chỉ loanh quanh bế cháu thì ngày ngày hai ông bà đưa nhau tới phòng gym tập luyện. Đời sống tinh thần cũng rất phong phú khi ông bà nhiệt tình gặp gỡ giao lưu bạn bè, thi thoảng lại đưa nhau đi du lịch.
Sau gần mười năm, ba mẹ vào tuổi nghỉ hưu, tôi chẳng hề lo lắng về việc ba mẹ có buồn chán hay không. Ông bà luôn biết cách tự tìm niềm vui cho mình và thậm chí đôi khi còn bận rộn rôm rả hơn cả đám con cháu đang đi làm, đi học.
“Tuổi nghỉ hưu đâu phải là xuống con dốc cuộc đời! Nếu như cả đời đã vất vả vì con cháu, thì khi mọi “nhiệm vụ” đã xong, các con đã yên bề gia thất, cũng là lúc các ông bà được sống nhiều hơn cho mình. Vì vậy, sao không tận dụng khoảng thời gian này để làm những gì mình thích?”, ba tôi hay phát biểu như thế!
Thu Thủy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tuoi-gia-sao-cho-vui-ong-gia-sau-mui-dang-gom-a1477599.html” name=””]