Nhắc đến con gái, ông Lê Văn Lâm – bố chị Phương (đã 84 tuổi) – rất tự hào: “Nếu không phải là nhà giáo ưu tú thì chị Hải sẽ là chị Hải ưu tú trong lòng các con”.
“Hả, 20 phút nữa sẽ trôi qua.” Và 20 phút sau, Hà Văn Tuấn – Lê Tứ Phương đã có mặt ngay trước cửa nhà anh trai.
Vừa thấy anh chị, chị dâu lôi ngay 2 bịch rau, 1 quả mít và 1 bịch trứng ra giao: “Em đi dạy đây. Gửi lời hỏi thăm của tôi đến cha của bạn. Cảm ơn rất nhiều.”
Anh Tuấn cũng cười nói: “Cảm ơn các cô chú. Được nhà vườn tặng quà là cháu vui lắm rồi”. Sau đó, bạn đi đến “giao hàng”. Anh Tuấn bảo: “Mấy anh bây giờ là “tỷ phú thời gian” đó, anh và chị dâu tất bật mưu sinh, đùm bọc nhau, vui cửa vui nhà. Các anh có gì cứ hú em, anh sẵn sàng” .
Bà Lê Tú Phương là giáo viên Trường THPT Bạc Liêu, chuyển về phường 15, quận Tân Bình, TP.HCM sinh sống từ cuối năm 2021. Khi vợ dạy học, ông Tuấn bán cà phê. Năm Phương về hưu, đứa con trai duy nhất tốt nghiệp đại học và đi làm, Tuấn cũng bỏ việc, gom vốn lên thành phố dựng nhà trên mảnh đất nhỏ.
Mong muốn của chị Phương là xây được một căn nhà để ở, vừa thuận tiện cho con trai đi làm, vừa dễ dàng cùng bố chăm sóc các em. Thương vợ, dù trước đây thu nhập ở quán cà phê khá cao nhưng đã quen với lối sống an nhàn nơi đồng bằng… anh Tuấn đành gác lại. 3 năm qua, anh và em gái tập làm dân “Sĩ phố”.
Anh Tuấn và chị Phương đã bên nhau hơn 30 năm, vượt qua bao thăng trầm, là trụ cột yêu thương của cả gia đình |
Sáng sáng, ông ra ngõ ngồi nhâm nhi cà phê, đánh cờ với đám bạn cũ, bà đi tập thể dục với hàng xóm, sẵn sàng đi chợ mua đồ ăn cả ngày, rồi cùng chờ bố con về. . Nhắn xem ai cần gì thì lại lên xe.
Nhà của họ mới xây, sạch sẽ, gọn gàng nhưng rất nhỏ nên chị không dám đưa bố về ở cùng sợ ông thiếu chỗ ở. Khi bố ở nhà anh tôi, cứ 8 giờ anh chị tôi lại chạy qua nhà tôi nấu cơm, ăn sáng, ăn trưa cùng bố. Khi bố về ở với chị, chúng tôi lại sang đó chơi với bố để các em yên tâm làm việc. Nhiều lúc nhớ cháu của cô em út, cháu được con rể đưa vào Bình Dương, các anh chị em cũng trở thành những người chạy vào thăm, chơi với cháu nhiều nhất.
Bàn giao nhà cho vợ chồng anh Phương, anh Tuấn, em út trong nhà, ai cũng xúc động, yên tâm đi làm. Chị Lê Thị Thương – em gái út của Phương – cho biết: “Thấy anh tất bật, tôi vừa thương vừa tội, vừa định cảm ơn thì bị anh Tuấn nạt: “Có gì đâu mà sợ anh. chơi với bố, thăm bố là bổn phận. Cha tôi sống hạnh phúc, sống lâu, anh chị em tôi không mồ côi.”
Rồi chị Thương trầm giọng: “Chị Hải hơn tôi 10 tuổi, khi tôi hiểu chuyện thì mọi thứ trong nhà chị ấy đều đáng giá, để bố mẹ yên tâm làm ăn. Lúc đó gia đình tôi mới yên bề gia thất. ở Bạc Liêu, chị Hải thi đậu Trường ĐH Sư phạm TP.HCM, vừa đi học vừa đi làm thêm để đỡ gánh nặng cho cha mẹ.
Sau đó, cô giúp cha mẹ gửi cô Ba vào đại học. Chị Hai ra trường, nên duyên với anh Tuấn, nhà tôi không mất đi một người chị như người ta nói (con gái là con người) mà còn có một người em trai. Em Tú học đại học, bố mẹ chỉ lo được một phần, còn một nửa sinh hoạt phí đều do vợ chồng chị Hai lo.
Có khi anh rể vượt hơn 200km từ Bạc Liêu đến KTX trường Đại học Sư phạm ở Lạc Long Quân, Q.11, TP.HCM chỉ để cho em gái một thùng mì tôm và ít tiền. con rể… Rồi nó ra trường, mình đi làm thì anh chị và cả nhà lo cho mình ăn học”.
Các con lớn lên, đều bám Sài Gòn mưu sinh. Năm 1999, cha mẹ cô bán căn nhà ở Bạc Liêu lên quận 12, TP.HCM để được ở gần con cái hơn. Chị Phương và anh Tuấn không đi được vì mưu sinh còn khó khăn. Khi đó, cô Phương đã gần 40 tuổi, lương giáo viên thấp, mọi sinh hoạt trong nhà và nuôi con ăn học đều do quán cà phê của anh Tuấn “góp phần” hỗ trợ.
Cũng từ quán cà phê ấy, cứ 1, 2 tháng anh Tuấn lại đi thu gom cua, cá, tôm, bồn bồn, dưa chua… gửi về cho ba mẹ con bằng xe ôm quen. Con cháu mỗi khi về Bạc Liêu đều được các anh chị cho ăn no nê, ngon miệng, bố trí đưa đi chơi khắp nơi. Ở xa nhưng mỗi khi có đứa cháu “cưng” ở cái tuổi “dở ông, dở ương”, bà đều dành thời gian gọi điện, tâm sự, giải tỏa tâm lý cho cha mẹ.
Là một nhà sư phạm giàu kinh nghiệm, cô khéo léo học hỏi những suy nghĩ, nhịp điệu cùng trẻ rất khéo léo. Vì thế, đứa cháu nào cũng thương dì Hai, thương dì Hai. Họ cũng thay mặt cha mẹ già chăm sóc, thăm hỏi các cô chú ở quê. Họ bảo, đó là cách giúp mọi người tiếp tục thương nhớ đến bố mẹ chị, gắn kết dòng họ Lê Văn, mà ông Lê Văn Lâm, bố chị là chủ gia đình, để yên tâm vui sống. .
Phương (thứ 2 từ phải sang) cùng bố và 2 chị gái chuẩn bị cho chuyến du lịch dài ngày chỉ có 4 bố con |
Dù vất vả, lo đủ thứ nhưng cô Phượng vẫn là cô giáo có tiếng ở Bạc Liêu. Cô nhiều năm liền là chiến sĩ thi đua, là người thầy nhân ái trong lòng bao thế hệ học trò. Không chỉ em út, nhiều học sinh nghèo được cô Phương nhận làm con nuôi, 20 năm sau vẫn tìm cô để “đáp lễ”.
Năm 2012, bà Trịnh Thị Các – mẹ chị Phương – được chẩn đoán mắc bệnh Parkinson kèm theo tai biến mạch máu não phải nhập viện liên tục. Cô Phương từ chối đề bạt làm quản lý tại trường – nơi cô giảng dạy – để dành thời gian giúp các em chăm sóc mẹ.
Mấy năm nay, vì nhiều lần nghỉ dạy, chạy ngược chạy xuôi, người thầy 30 tuổi đứng trên bục giảng không đạt danh hiệu giáo viên dạy giỏi. Người chị dâu biết chuyện đầy tiếc nuối, Phương nói: “Không có gì phải hối hận, đó là lựa chọn của em. Em chỉ có 1 mà thôi”.
Ngày mẹ mất, cô rất đau lòng nhưng không ân hận vì “bà, ba và các em đã cố gắng hết sức, hết lòng” – cô tâm sự. Nhắc đến con gái, ông Lê Văn Lâm – bố chị Phương (đã 84 tuổi) – rất tự hào: “Nếu không phải là nhà giáo ưu tú thì chị Hải sẽ là chị Hải ưu tú trong lòng các con”.
Nguyen Dong Chuong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chi-hai-uu-tu-a1498660.html” name=””]