Trở về nhà, các em xúc động trước sự trong lành của thiên nhiên và những bất ngờ thú vị mà các em có thể tự mình khám phá.
– Hai người, nhìn lên trời đi! Bạn có thấy gì không?
“Bạn thấy gì?” Bách nói.
– Sao biển. Bé nhà mình mới 2 tuổi cũng đã nói rõ ràng.
– Đó là một ngôi sao và một mảnh của mặt trăng. Sáng! – Tôi nói với con và luôn với chính mình.
Không biết từ bao giờ tôi lại được nhìn thấy mảnh trăng như vậy. Trăng mảnh, nhọn và sáng. Những ngôi sao gần đó cũng lớn và sáng lạ thường. Vì đêm hè bầu trời trong xanh, hay vì đêm ở quê không bị ánh sáng của những ngọn đèn như ở thành phố làm cho náo động, nên chúng tôi và các em nhỏ mới được ngắm nhìn những điều đẹp đẽ hiếm có như vậy.
Tháng 6 tôi đưa 2 con về quê. Ngày nay 2 đứa được hưởng đủ thứ. Ở quê mùa hè nắng sớm nên 5h30 bọn trẻ đã thức giấc, không một tiếng thút thít, chúng hớn hở chạy tung tăng trên con đường đắp trước nhà ông bà. Có một cánh đồng rộng, một mặt trời to, tròn, đỏ au đang từ từ nhô lên. Hai đứa trẻ háo hức đi dọc con đê, chăm chú nhìn những bông hoa dại hoặc tìm kiếm con tắc kè tối qua đã trốn trong hàng rào hoặc chạy theo đàn ngỗng của ông Ben.
Con gái của tác giả thích đi dạo và hái hoa |
Tôi và vợ cùng quê, lớn lên ở thành phố. Từ ngày có con, hè nào tôi cũng tranh thủ đưa con về quê ngoại chơi. Dù đi ô tô rất mệt nhưng các em luôn hào hứng khi được bố mẹ thông báo về quê nghỉ hè. Mỗi dịp về, các em được tắm sông, nghịch lúa, đạp xe hay chạy chân trần trên con đường đê lộng gió. Chúng có thể trượt phao trước hiên nhà, tung tăng bơi lội trong chiếc thuyền nhôm “bể bơi”.
Hai năm trước, khi tôi sinh bé thứ hai vào mùa hè – khi dịch COVID-19 bùng phát ở thành phố – tôi đưa cả hai về quê. Nhìn cậu bé hơn 4 tuổi chạy tung tăng giữa cánh đồng, khuôn mặt rạng rỡ, tôi thấy quyết định của mình là đúng đắn. Về nhà tôi có niềm hạnh phúc trong sáng: chơi đùa tự do giữa đất trời, giữa thiên nhiên.
Chiều nào lũ trẻ con trong xóm cũng tụ tập ra sân đá bóng. Họ cười nói vui vẻ đuổi nhau vào một góc quê. Khi nhìn thấy cảnh đó, cậu bé của tôi vừa tò mò vừa thích thú. Ở thành phố của tôi, tôi hiếm khi có cơ hội tham gia vào một đám đông lớn như vậy, vì vậy tôi chỉ dám nhìn và mỉm cười.
Ở quê, 2 con tôi có thể sang nhà hàng xóm chơi hoặc chơi với các anh chị. Các em học nhường nhịn, chia sẻ, học chờ đến lượt xem tivi… Ở quê, các em được gặp ông bà, cô, chú… các em biết, ngoài bố mẹ, các em còn có những mối quan hệ họ hàng thân thích khác.
Trở về nhà, các em xúc động trước sự trong lành của thiên nhiên và những bất ngờ thú vị mà các em có thể tự mình khám phá. Vì vậy, khi nghe mẹ rủ về nhà, cả hai đều háo hức muốn đi ngay. Họ sẽ tính ngày trở về nhà, mở miệng là “ăn khỏe rồi về”. Khi về quê, tôi sẽ làm hợp đồng và năn nỉ bố mẹ ở lại càng lâu càng tốt.
Mỗi lần họ trở lại thị trấn, những đứa trẻ lớn lên, đen nhẻm, nhưng vui vẻ và khỏe mạnh.
Hải quan Chile
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ve-que-di-choi-giua-dat-troi-a1493125.html” name=””]