Ai cũng có một tuổi thơ đẹp bên chiếc xe đạp, những buổi chiều hè tập đi xe đạp với những vết xước ở tay chân, với những vòng ký ức…
Xưa hơi xa, cả làng tôi chỉ đi bằng xe đạp. Xe đạp thời đó được coi là cả một gia tài. Xe đạp người lớn đi làm nhưng trẻ em dù đi học cách nhà 5, 7km cũng phải dắt bộ. Chỉ khi hè về, cha mẹ mới cho con mượn xe tập đi.
Hình minh họa |
Mùa hè là mùa nghỉ ngơi, trẻ em thời đó có rất nhiều trò tiêu khiển như thả diều, đá bóng, bắt dế, tắm sông, chơi quan, cướp cờ, nhảy dây…
Mùa hè đến cũng là mùa các bé tập đi ô tô. Trẻ mới tập đi xe đạp thường rất “máu máu”, muốn đi nhiều cho vững nên mỗi khi nhìn thấy chân xe ô tô của gia đình mình vừa dựng đứng ở góc hàng rào, góc sân, họ ngay lập tức tận dụng lợi thế của việc thực hành.
Tôi thường mượn xe đạp của hai người anh rể, họ đến “nói chuyện” với chị em tôi. Mỗi lần tôi đi xem phim, họ đều đưa tôi đi cùng. Tôi được ngồi phía trước xe, ngồi xéo một bên, chị tôi ngồi phía sau. 2 chiếc xe “tán gái” của 2 anh rể tôi lúc đó xe nào cũng bóng loáng, sạch sẽ, gọi là xe… nói nhiều.
Anh rể tôi sống ở Đà Nẵng nhưng tuần mấy lần anh đạp xe hơn 30 km để “bò” em gái tôi, tôi lại có dịp mượn xe tập đi.
Lái xe một mình không vui chút nào. Ngày nào cũng vậy, tầm 1h trưa là con hẻm nhỏ lọc cọc xe. Một hôm, hai anh em tôi đang ngồi ăn cơm thì nghe tiếng bạn gọi là lập tức… quăng đũa. Anh em cùng xóm đạp xe mấy chục cây số mới về.
Hình ảnh một nhóm nam sinh đi xe đạp trên dòng kênh xanh, một số em vẫn thấp lùn đạp xe trên sườn dốc, tư thế vẹo một bên nhưng vẫn nhún nhảy. Và hãy nhớ rằng, đến trường, chúng ta cùng nhau đi bộ, nhưng không có cảnh trẻ em đi xe hay đi bộ. Những người đi xe đạp cũng đi cùng nhau thành từng nhóm dài. Tôi thích câu nói “Những gì chúng ta học được trong thời thơ ấu tồn tại mãi mãi”.
Tôi tin chắc rằng không chỉ tôi hay các cậu bé mỗi chiều hè đạp xe trên dòng kênh xanh mà tất cả những ai sinh ra và lớn lên đều có một tuổi thơ vô cùng tươi đẹp với những chiếc xe đạp, những buổi chiều. Mùa hè tập đi xe cộ, anh trầy xước chân tay, bên cạnh những kỷ niệm về chiếc xe…
Nhớ hồi học lớp 8, có lần đạp xe hơn 30km ra Đà Nẵng thăm nhà chị gái. Tôi lấy một cái, bố tôi lấy một cái. Hai cha con đi hơn 1 tiếng đồng hồ mới đến nơi. Ngày đó có xe buýt, nhưng đi xe đạp để tiết kiệm tiền. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy mình ngày xưa cứng cỏi và kiên cường, thấy tiếc một thời khó khăn.
Đạp xe là một thú tiêu khiển thú vị. Lúc đó đem cả cái… gia sản cũng hoành tráng lắm. Nhà tôi có 8 người nhưng chỉ có 2 chiếc ô tô, trong đó 1 ô tô đi làm thường xuyên, 1 ô tô của chị tôi đi làm ở đài phát thanh hợp tác xã. Buổi trưa, tranh thủ xe cô đậu ngoài góc rào, tôi thường dắt xe tập đi hơn 1 tiếng rồi trả lại cho cô đi làm. Nhiều lần xe bị thủng lốp vì giẫm phải gai tre khiến chị bị trễ giờ làm. Tôi đã bị mắng.
Hình minh họa |
Làng tôi ngày ấy lũy tre xanh. Ngày hè, ngồi dưới vòm tre, đạp xe dưới những hàng tre rợp bóng mát rất thú vị nhưng cũng rất dễ dẫm phải gai tre, nhất là lốp xe cũ, mòn.
Thời nghèo khó, không thể lần nào lê xe ra tiệm. Bọn con trai xóm tôi phải trang bị cho mình dụng cụ sửa xe, xe bị thủng chỗ nào, vá chỗ đó, đến khi không vá được nữa thì thay lốp. mới.
Những đứa trẻ làng tôi ngày ấy giờ đã ngoài 50 tuổi. Nhiều người bây giờ nhớ quên quên, nhưng ký ức ngày thơ ấu vẫn in sâu vào ký ức, có lẽ không bao giờ phai nhạt…
Song Nguyen
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/xe-dap-oi-a1499187.html” name=””]