Hai vợ chồng to tiếng cãi vã. Con rể cho biết cảm thấy ngột ngạt khi mẹ luôn can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng anh. Anh ấy muốn không gian riêng của mình.
Trước ngày cưới, mẹ cô hỏi nhà chồng tương lai: “Hai mẹ con có muốn về quê ở cùng không?”. Hiểu được sự lo lắng của mẹ, nàng dâu xua tay: “Không không, sống ở đâu là do hai người quyết định”.
Nghe vậy, người mẹ yên tâm gả con gái yêu. Mẹ sợ con phải về làm dâu vất vả ngoài ruộng.
Con rể không đồng ý ở nhà bố mẹ vợ. Nghe theo gợi ý của mẹ, cả hai thuê nhà gần đó, chồng xây dựng công trình, vợ là giáo viên mầm non. Thương em, ngày nào mẹ em cũng về phụ việc chợ búa, cơm nước. Đến khi anh chào đời, mẹ anh một tay chăm sóc, nuôi nấng anh. Mẹ bảo hai đứa tự lo được, mẹ sẽ chăm cháu, đừng đưa cháu đi nhà trẻ sớm quá, ông bà chăm cháu sẽ yên tâm hơn.
Được mẹ quan tâm, yêu thương nhưng cậu con rể luôn tỏ ra không hài lòng. Không dám công khai phản ứng, anh cau có mỗi khi mẹ tham gia bàn bạc việc nhà. Anh ấy không muốn mẹ anh ấy nấu ăn cho anh ấy. Lúc đầu, con rể còn miễn cưỡng ngồi vào bàn, sau đó anh ta nói với vợ, nói với mẹ anh ta đừng vào nấu cơm nữa, khổ lắm, giữ anh ta đã đủ mệt rồi. Nhà chỉ có 2 vợ chồng, đi làm về, vào bếp nấu một chút là xong.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Con gái nghe chồng thủ thỉ với mẹ. Bà mẹ tức giận trách con rể không thương vợ. Mệt mỏi cả ngày với hàng chục đứa con, nhiều khi đêm thức dậy pha sữa, thay bỉm cho con. Giúp được anh là em mừng phần đó rồi, sao lại có thái độ khó chịu như vậy. Rồi mẹ tôi luôn nói, hai đứa không đến nỗi quá nghèo, cũng đừng tằn tiện đến mức không dám ăn một bữa sáng tươm tất.
Con gái tôi khi còn nhỏ chưa bao giờ phải ăn củ khoai luộc hay một gói xôi nhỏ như vậy. Bữa sáng rất quan trọng, hãy để mẹ chuẩn bị. Quá mệt mỏi, người con rể cúi đầu im lặng.
Đầu con ấm, mẹ định gọi taxi đưa đi bác sĩ. Con rể cằn nhằn, con mọc răng hay bị gì đó, không lo chuyện bé xé ra to, quanh năm hở tí là đi khám. Trẻ được chăm sóc quá nhiều sẽ không có sức đề kháng tốt, ốm vặt liên miên.
Nhìn lũ trẻ con nhà quê nhột nhột nhột nhột mà được mỗi đứa chả ra gì. Nhân tiện, con rể hái khế chua trong nồi cho con. Đứa trẻ đưa lên miệng ăn thử, có vẻ thích thú. Không giữ được bình tĩnh, mẹ chị quát: “Con còn nhỏ, sáng giờ chưa ăn gì mà cho khế chua. Bao nhiêu bụi bặm đã tích tụ, vẫn chưa được gột rửa.”
Con rể không nói lời nào, vẻ mặt đáng thương, lẳng lặng bế con đi ra sau nhà. Người mẹ giận run người, cho rằng con rể nghĩ mình không chăm sóc cháu chu đáo, đứa trẻ thường xuyên ốm đau là do mẹ.
Chiều hôm đó, tôi bị đau bụng. Tôi có dịp nói chuyện với vợ con, vui quá. Con gái vừa thương chồng vừa thương mẹ, bối rối đứng giữa không biết phải làm sao.
Được vài tháng, cô con gái nói với mẹ chồng không muốn cho thuê nhà nữa, định thu xếp về quê. Tôi không thích sống ở nông thôn, nhưng chồng tôi nghĩ vậy. Mẹ giận, sao con cái lại sợ chồng đến thế, mọi việc lớn nhỏ đều để chồng quyết, không dám hé răng nửa lời.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Con gái chưa bao giờ biết cuộc sống ở quê vất vả như thế nào, sẽ mất bao lâu để thích nghi? Sống yên ổn ở đây, về nước rồi, công việc thế nào, việc lo học hành của tôi cũng gặp ít nhiều khó khăn. Mẹ khuyên con gái nên lựa lời với chồng, vợ chồng nên nghe nhau, đừng tùy tiện quyết định.
Không biết con gái nói gì mà hai vợ chồng to tiếng cãi vã. Hàng xóm kể lại, người con rể cho biết anh cảm thấy ngột ngạt khi mẹ anh luôn can thiệp vào cuộc sống của họ. Anh muốn có không gian riêng, hứa sẽ bàn bạc với vợ trước khi làm bất cứ việc gì. Đổi lại, vợ không tâm sự với mẹ chuyện nhỏ, chuyện lớn.
Cả hai đều đã lớn, có thể làm chủ gia đình riêng, anh không muốn bố mẹ cứ “kiểm tra” và bó tay. Nghe vậy, mẹ tôi thở dài, nhận ra thương con nhiều quá cũng không ổn.
Viet Quynh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thuong-con-gai-qua-cung-khong-tot-a1498346.html” name=””]