Ở tuổi 95, bà là hình mẫu lý tưởng của nhiều người cao tuổi trong xóm về sức khỏe, sự minh mẫn và tính tự chủ. Bà có 9 người con, trong đó có 20 cháu và 27 chắt.
Gần 6 giờ sáng, khi đi ngang qua nhà bà hàng xóm, tôi thấy bà đang lảng vảng ở góc vườn. Cô ấy đang xúc cỏ. Tôi vội lấy điện thoại, tựa sát vào hàng rào và lén “bắt” tấm lưng gầy gò ấy.
Ngày xưa bà là hàng xóm của ông nội tôi. Thỉnh thoảng, lúc rảnh rỗi, bà lại mang về cho bà tôi miếng trầu bà trộm được. Bà tôi chưa bao giờ ăn trầu nhưng mỗi lần mời tôi, bà đều vui vẻ nhận lời. Hai bà góa lớn tuổi ngồi cùng nhau ở hiên nhà cùng nhau nhai trầu. Vừa nhai vừa tán gẫu đủ thứ về thời thế, con cháu…
Bà tôi đã mất cách đây hơn 10 năm, bà đã trở thành “người bạn” của hai đứa con tôi. Hễ có món gì ngon, mẹ lại mang ra cho tôi, khi thì một chùm nhãn mọng nước, khi thì một nắm xôi thơm, khi thì một chiếc bánh tráng nướng giòn hay một ít kẹo xanh đỏ…
Mệt mỏi, cuối cùng bà Ngọc cũng ngồi xuống nghỉ ngơi |
Con gái tôi từ khi còn nhỏ đã rất yêu quý và tin tưởng anh. Bình thường không ai có thể mời cô ấy đi chơi; Nhưng vừa vào nhà thì thầm: “Chúng ta đi chơi với bé nhé”, bé liền đi theo anh. Một ông già chống gậy, một “thanh niên” (đôi khi chống gậy của ông già), vừa đi vừa ríu rít. Hình ảnh đó đẹp và đáng yêu quá!
Tránh gọi tên thật của cụ nên mọi người trong làng gọi bà là bà Ngọc (theo tên người con cả). Ở tuổi 95, bà là hình mẫu lý tưởng của nhiều người cao tuổi trong xóm về sức khỏe, sự minh mẫn và tính tự chủ. Bà có 9 người con, trong đó có 20 cháu và 27 chắt. Nhưng bà vẫn tự mình làm mọi việc và không phải trông cậy vào tài chính của con cháu.
Cô sống với con trai thứ hai. Vợ anh đã bỏ nhà đi từ lâu, các con anh đều ở xa nhà nên cô lại một lần nữa trở thành người phụ nữ của gia đình. Buổi sáng, cô dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cho gà ăn rồi tự mình đi chợ. Chợ chỉ cách nhà gần 1 km nhưng nửa đường là dốc lên. Một người, một cây gậy, cô cứ đi tiếp.
Con trai muốn chở bà bằng xe máy cho đỡ mệt nhưng bà nói “không cho”. Cô đi bộ để giữ sức khỏe, nhìn quanh xem hôm nay các cửa hàng có gì, rồi thấy bạn cũ nào đi chợ thì trò chuyện vài câu để giải khuây.
Hàng ngày, con trai chị đi làm, chị ở nhà lo cơm nước cho hai mẹ con, một ngày ba bữa đều đặn. Cô ăn uống đơn giản và ăn rất ít. Đổ đầy bát cơm vài con cá suối chiên giòn hoặc om, vài con tôm xào lá chanh, vài thìa rau luộc chấm mắm tỏi là bữa ăn đã trọn vẹn. Ngoài ra, cô không ăn vặt hay ăn bất kỳ loại trái cây nào.
Người ngoài không biết thì cho rằng cô ăn uống kém nhưng thực chất đó là cách ăn uống vô cùng lành mạnh và khoa học của cô. Nhờ đó, ở tuổi 95, ngoại trừ khớp gối yếu và đau nhức do tuổi già, cụ vẫn có thể vác cuốc ra vườn cày cỏ, trồng đậu, trồng ngô… Nhiều người trẻ vẫn phải làm việc đó”. mang dép” theo cùng cô ấy. đã không đến kịp.
Kể chuyện cô vác cuốc ra vườn làm việc buồn cười quá! Cô thường tranh thủ lúc sáng sớm hoặc chiều muộn để tránh nắng và… con cái. Cô ấy làm việc và đôi khi hành động như một tên trộm. Một ngày nọ, cô phải nhìn xung quanh và quan sát trong khi làm việc. Mỗi khi nghe thấy tiếng xe máy ngoài cổng là cô lại nhìn ra ngoài.
Cảm thấy lạ, tôi hỏi thì bà cười nói: “Con trai lớn của mẹ lên rồi không cho mẹ làm gì, suốt ngày cằn nhằn, mệt lắm!”. Vì vậy, đối với cô, làm việc cả ngày không hề mệt mỏi nhưng nếu buộc phải ngồi không cả ngày chắc chắn cô sẽ mệt mỏi và buồn chán.
Mệt mỏi, cuối cùng bà Ngọc cũng ngồi xuống nghỉ ngơi |
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, tôi thường dắt con gái nhỏ đến bên cạnh và ngồi nghe con tâm sự. Cô ấy suốt ngày ở nhà một mình nên “thèm người”. Mỗi khi thấy tôi và mẹ tôi qua chơi, cô ấy rất vui mừng và lao vào nhà lấy thứ gì đó ra để “dụ” con gái tôi. Bà không ăn vặt nhưng luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn trong phòng như thể đang đợi cháu về đưa cho.
Rồi cô ngồi xuống kể cho tôi nghe câu chuyện về người anh trai đã 80 tuổi của cô, nay đã già yếu bệnh tật; Chuyện cháu trai bà đã đến tuổi có vợ con nhưng vẫn lăng nhăng; Chuyện đám cưới cháu nội cuối năm, nơi nhà trai ở; chuyện cháu chắt thứ ba năm nay đi học mẫu giáo… Ôi, già thật! Vì vậy, nhiều mối quan tâm tập trung vào con cháu.
Cô cứ ngồi nói mãi không ngừng như vậy. Rồi như một thói quen, cô cởi khăn trùm đầu, gỡ mái tóc dài màu bạc ra, vuốt ve, buộc lại và kể chuyện. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy người bà dịu dàng hiện diện trong em.
Tôi yêu nàng như yêu bà tôi và như yêu cây cao có bóng mát êm đềm mà tôi còn may mắn được đắm mình trong đó.
Ngoc Ha
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/95-tuoi-ba-van-vac-cuoc-ra-dong-a1502190.html” name=””]