Dù trưởng thành trong hoàn cảnh nào thì tuổi thanh xuân của những cô thôn nữ chân chất như chị tôi vẫn nở như hoa tươi.
Mùa xuân của chị tôi (người mặc áo xanh) những năm 1990 (ảnh chụp năm 1996) |
Chị tôi thuộc thế hệ 7X. Chúng tôi lớn lên cùng nhau ở một nơi mà không gian và khung cảnh của vài chục năm trước giống như một miền Tây thu nhỏ.
Nhà em nằm giữa cánh đồng, bốn phía nhìn ra đồng lúa bạt ngàn, xa xa là mái nhà tranh đơn sơ. Khi tôi và chị gái còn nhỏ, bố mẹ tôi làm ruộng ít ruộng, cùng với đó là mang những loại rau quả tự trồng mà bố tôi trồng quanh nhà ra chợ bán.
Chúng tôi sống một cuộc sống thanh bình, êm đềm và vô cùng tươi đẹp trong không gian tươi đẹp của cánh đồng lúa chín vàng, những rặng dừa nước um tùm ven sông, những bụi dứa gai mà người dân trong làng thường ngắt lá. , bỏ gai, cắt miếng làm thìa ăn xôi với ngô. Những con rạch nhỏ, nước trong vắt với những cây bần xòe tán lá che mát mặt sông.
Ở cái làng này, nếu không làm bạn với cây lúa thì cũng chỉ quanh quẩn với những công việc đơn giản như may vá thêu thùa, nặng nhọc hơn ở mấy lò gạch bình dân. . Ai khá hơn thì mở tiệm hớt tóc, trang điểm, làm móng…
Vào những năm 1990, khi tôi học cấp hai, em gái tôi 20 tuổi. Cũng như bao bạn bè cùng trang lứa, khi còn trẻ gương mặt cô đã lộ rõ những nét ấy, tràn đầy sức sống. Đây cũng là lúc bố lo lắng nhất khi ngày nào cũng phải tiếp mấy đứa em kiếm cớ qua nhà chơi. Em gái tôi là “bạn trai” đắt giá. Tôi đếm sơ qua có gần chục người đàn ông ra vào nhà tôi. Có anh đạp xe, có anh đi Win100 (chiếc xe có giá trị nhất lúc bấy giờ, chỉ sau Dream Nhật), có anh đi chiếc DD đỏ chạy lòng vòng không ngừng.
Anh nhớ em nhất Win. Vì thằng này bị thằng em chơi nên lấy chìa khóa quăng lên mái nhà, mò cả buổi, thậm chí lội ruộng tìm kiếm mà thằng nhỏ ngậm miệng. Tuy nhiên, anh cũng nghiến răng chịu trận, cố gắng đẩy xe lùi lại. Đi tán gái, dù có bao nhiêu trò chọc phá các anh vẫn cố ngậm đắng nuốt cay, biết sao được!
Khi đó, tôi không biết tại sao cô ấy lại được nhiều người theo đuổi như vậy? Đến bây giờ, khi xem lại bức ảnh duy nhất cô ấy chụp trong đám cưới của mình với anh em họ – năm 1996, tôi mới chợt nhận ra.
Có lẽ vì tuổi thanh xuân của cô quá đẹp. Cô cũng biết pha chế, nhảy múa và ăn mặc đẹp hơn các bạn cùng trang lứa. Nói theo ngôn ngữ thời đó là biết chạy theo “người mẫu”. Bất cứ khi nào một phong cách mới xuất hiện, cô ấy đều cố gắng tiết kiệm tiền để mua nó. Son môi, giày dép, sơn móng tay, túi xách, mũ nón… kiểu gì cô cũng mua. Tóc thì cắt đuôi lá, khi thì tóc mái uốn hoa hồng, khi thì chơi cả đầu “sư tử”… Đáng tiếc là thời gian đó cô rất ít được chụp ảnh, nếu không thì album ảnh của cô chắc chắn là một album thời trang chính hãng. Những thôn nữ yêu thời trang như chị, có mấy ai!
Bây giờ, tôi cũng có “máu” như bạn. Tôi có thể nhịn ăn nhịn mặc nhưng cũng không được đắt tiền như chị nó. Đoạn đó, mấy đứa “gái làng chơi” bán tín bán nghi như tôi đành… xách dép cho nàng!
Tác giả: Mộc Anh (Thủ Đức, TP.HCM)
Mời các bạn viết và gửi ảnh quý tham gia cuộc thi “Những bức ảnh trong cuộc sống” do Báo Phụ Nữ TP.HCM tổ chức. Bài dự thi xin gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ Nữ TP.HCM, 311 Điện Biên Phủ, Q.3, TP.HCM. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh dự thi cuộc đời”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ dành cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên fanpage Báo Phụ Nữ TP.HCM và website Báo Phụ Nữ TP.HCM, theo tháng). Mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000đ. Thể lệ cuộc thi vui lòng xem tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-nhung-co-thon-nu-thap-nien -1990-a1496230.html” tên=””]