Nhìn nụ cười của bố trong bức ảnh chụp ở công trường cách đây hơn 20 năm, tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi năm xưa.
Thời thơ ấu của tôi, cha tôi không xuất hiện nhiều, vì ông luôn bận rộn ngược Bắc Nam để xây dựng các công trình.
Bố tôi là công nhân Xí nghiệp Công trình Đường sắt Liên hiệp. Đây là doanh nghiệp được thành lập ngày 5/11/1973 trực thuộc Tổng cục Đường sắt, có trụ sở chính tại Hà Nội với nhiệm vụ đại tu, mở rộng, làm mới cầu đường, kiến trúc. kiến trúc, thông tin tín hiệu… của ngành đường sắt.
Tháng 10 năm 1975, nhận nhiệm vụ khôi phục tuyến đường sắt Bắc Nam sau hòa bình lập lại, Xí nghiệp Công trình đường sắt Liên hiệp dời trụ sở vào Huế. Một thời gian sau, bố tôi xin vào làm việc tại Nhà máy với công việc đầu tiên là thủ kho tại một xưởng cơ khí nhỏ. Bằng nhiệt huyết tuổi trẻ và sự nỗ lực của bản thân, bố vừa học vừa làm và ngày càng được đề bạt lên những vị trí cao hơn.
Bố tôi (đứng, phải) phát biểu tại lễ mở thầu |
Đặc thù của nghề xây dựng là ở vị trí càng cao thì thời gian ở hiện trường càng nhiều vì phải chịu trách nhiệm giám sát, đôn đốc công nhân làm việc. Cũng vì thế mà tuổi thơ tôi dần quen với việc thiếu vắng bóng cha trong nhà. Phương tiện thông tin ngày ấy không hiện đại và đầy đủ như bây giờ nên hình ảnh về bố càng mơ hồ hơn.
Nơi ăn, nghỉ của bố và mọi người lúc đó thường chỉ là những tấm ván ép mỏng manh che tạm bợ ở bãi đất trống cạnh công trường. Đàn ông xa vợ con vừa phải thu xếp công việc để chạy theo tiến độ dự án, vừa lo hậu cần chợ búa, bếp núc như những bà nội trợ thực thụ. Biết được điều này qua lời kể của mẹ, dù chưa đủ tuổi nhưng tôi càng thương bố nhiều hơn.
Rồi một hôm bố gửi cho tôi bức thư kèm theo bức ảnh này, tôi tự hỏi: “Tại sao bố vẫn cười nơi công trường khắc nghiệt như vậy?”. Mẹ tôi đáp: “Lớn lên con sẽ hiểu”.
Hình ảnh ba tôi và các đồng nghiệp trong khu lán trại tại công trường |
Câu trả lời của mẹ hình như mới đây mà đã hơn 20 năm rồi. Giờ có con nhỏ, đã trải qua những khó khăn như cha tôi ngày xưa đã trải qua, tôi mới chợt vỡ lẽ câu trả lời của mẹ. Hóa ra dù có vất vả đến đâu, điều duy nhất mà một người đàn ông đích thực muốn những người thân yêu của mình nhìn thấy chính là hình ảnh họ luôn vui vẻ, lạc quan và tươi cười. Còn mồ hôi và cay đắng, họ muốn tự gánh lấy…
Bố ơi, bố đã về hưu rồi, sức khỏe không còn tốt như trước, thậm chí còn phải nhờ đến xe lăn để di chuyển. Phải chăng đó là kết quả của những năm tháng rong ruổi, ngược xuôi vất vả trên dặm dài trời để lo cho mái ấm của mình?
Tác giả: Trung Kiên ( TP Huế, tỉnh Thừa Thiên Huế)
Mời các bạn viết và gửi ảnh quý tham gia cuộc thi “Những bức ảnh trong cuộc sống” do Báo Phụ Nữ TP.HCM tổ chức. Bài dự thi xin gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ Nữ TP.HCM, 311 Điện Biên Phủ, Q.3, TP.HCM. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh dự thi cuộc đời”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon EOS R100, trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ dành cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên fanpage Báo Phụ Nữ TP.HCM và website Báo Phụ Nữ TP.HCM, theo tháng). Mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000đ. Thể lệ cuộc thi vui lòng xem tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-nu-cuoi-cua-bo-nhung-ngay -gian-storage-a1495640.html” name=””]