Trước đây, chồng con tôi không mấy mặn mà với việc chụp ảnh, thậm chí chồng tôi còn la “chụp hoài”.
Chiếc xích đu, “bộ sậu” của gia đình tác giả (trong ảnh: Mẹ và 2 con tác giả chia tay sau kỳ nghỉ |
Bố tôi mất khi 2 con gái tôi mới 7 tháng tuổi. Những đứa trẻ không có bất kỳ kỷ niệm nào với ông của chúng. Mỗi lần nhắc về ông nội, hai đứa con tôi thường hỏi “Mẹ ơi, sao chúng con không có tấm hình nào chụp với ông nội?”. Nghe con hỏi, tôi thấy thương con và cũng thương cha. Thực ra lúc đó mình cũng có máy ảnh nhưng chỉ có thói quen chụp vào những ngày đặc biệt: đầy tháng, sinh con hay đám cưới, Tết… và nhớ khoảnh khắc của 2 đứa trẻ. con gái và ông nội.
Bố tôi bị tai biến mạch máu não năm 1999, liệt nửa người và phải sống cả đời trên chiếc xe lăn. Đó là những tháng ngày buồn nhưng là khoảng thời gian gia đình tôi gắn bó nhất.
Năm 2012, tôi kết hôn và có con. Cha tôi cười rạng rỡ vì cuối cùng cô con gái út đã được bình an. Bố tôi rất thích đưa võng cho mấy đứa cháu ngủ, hay mỗi lần tôi đặt hai đứa con (song sinh) vào lòng ông, ông lại choàng cánh tay lực lưỡng của mình rồi cúi xuống che cho hai đứa với nụ cười như mếu. lần đầu tiên nhìn thấy trong phim. Tuy nhiên, con tôi không bao giờ nhìn thấy khoảnh khắc này, bởi tôi dù có máy ảnh, bận chăm sóc cháu và quan trọng nhất là tôi không có ý thức lưu giữ khoảnh khắc đẹp này bằng hình ảnh.
Tôi chỉ có hình ảnh của cha tôi trong ngày cưới của tôi. Mẹ tôi cứ loay hoay với bức ảnh này và luôn đặt nó ở đầu giường. Còn các con tôi, thỉnh thoảng lại mở những cuốn album gia đình nói với nhau: “Ông ơi, ngày xưa ông thương chúng tôi lắm, ông ngồi xe lăn đưa võng cho chúng tôi ngủ”. Mỗi lần nghe vậy tôi lại nhớ bố và ân hận, giá như tôi có thể chụp lại những khoảnh khắc này để các con tôi, cả tôi và mẹ tôi cũng như các anh, các chị, các cháu không phải nhớ về chồng tôi – cha – ông – ông với những ký ức đã phai mờ hoặc vay mượn của người khác.
Sau khi vô cùng ân hận với bố, tôi đã thay đổi bản thân, nhất là khi mẹ già đi, các con cũng ngày một lớn, biết làm đủ thứ, tôi luôn ghi lại những khoảnh khắc đời thường. bên cạnh những người thân yêu. Mẹ tôi năm nay đã 89 tuổi, tuy còn khá khỏe nhưng vẫn làm ruộng và nấu ăn được; nhưng tôi luôn lo sợ “mẹ càng già thời gian càng ngắn”. Vì vậy, cứ mỗi tháng, ngày lễ, tết được nghỉ làm, tôi lại tranh thủ đưa con về quê thăm mẹ. Tôi chơi với mẹ tôi cả ngày và tôi lén chụp được hình ảnh mẹ đang vào bếp nấu ăn cho các con.Là khoảnh khắc mẹ đang nhổ cỏ ngoài vườn, là khoảnh khắc mẹ cùng cháu đi chợ Tết hay vừa đưa võng vừa ru con ngủ…
Ngoài việc chụp ảnh má, tôi thường rủ các chị và các em chụp cùng mẹ. “Bộ” của gia đình tôi là chiếc xích đu đặt trước hiên nhà. Chỉ cần “ông” là lũ con cháu quây quần bên má, cười đùa, chụp ảnh. Một lần, vội về nhà, vừa lên xe, hai đứa con đã nhắc: “Mẹ ơi, con quên chụp với ngoại”. Thế là cả nhà xuống xe, chạy đến chiếc xích đu nơi mẹ tôi đang ngồi và vẫy tay chào tạm biệt các con cháu. Chỉ mất 3 phút, tôi đã có hàng chục bức ảnh gia đình với 3 thế hệ.
Tôi cũng giữ thói quen chụp ảnh gia đình nhỏ của mình. Ngày nào tôi cũng chụp 2 đứa: chúng chơi, ngủ, ăn, thậm chí cả khóc, cãi nhau… Nhiều lúc bận quá, tôi “ồ” cả 3 đứa xúm lại, úp mặt vào khung hình và vài giây sau. có một bức tranh. bóng dáng gia đình.
Trước đây, chồng con tôi không mấy mặn mà với việc chụp ảnh, thậm chí chồng tôi còn la “chụp hoài”. Nhưng khi đưa những tấm hình cũ lúc con còn đỏ hỏn và những hình ảnh ngộ nghĩnh ghi lại các mốc phát triển của con: bò, ngồi, đi, đứng… vợ chồng tôi rất thích. Và hai bố con đã hoàn toàn bị tôi chinh phục với lý do: “Ăn gì, đi đâu chơi gì cũng quên, chỉ còn hình bóng. Sau này, khi bố mẹ già và hai con lớn lên, nếu không ở bên nhau, những bức hình này sẽ giúp gắn kết cả gia đình lại gần nhau hơn và đây là “tài sản” hàn gắn nỗi nhớ của mỗi người.
2 đứa con tôi rất thông cảm với lý do này, vì chúng thấy những tấm ảnh chụp cùng bà luôn làm vơi đi nỗi nhớ của mẹ con tôi với người mẹ/bà thân yêu của chúng. Mẹ tôi ngày nào cũng xem cuốn album gia đình cho đỡ nhớ con cháu ở xa.
Dù là với gia đình, hay bạn bè, đồng nghiệp, tôi cũng thích ghi lại những khoảnh khắc bên nhau bằng những bức ảnh. Mỗi khi ra ngoài, tôi thường rủ bạn bè chụp ảnh cùng nhau. Đôi khi ta chọn một góc view đẹp, tạo dáng như một “khoảnh khắc”, hay ai ngồi đó, chỉ cần đủ khuôn mặt trong khung hình để lưu giữ kỷ niệm những ngày bên nhau. Tôi không muốn để những tiếc nuối dày vò mình khi một lúc nào đó muốn nhìn lại những khuôn mặt thân thương lại phải nuối tiếc “giá như”.
giang thủy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chup-hinh-de-nho-a1495037.html” name=””]