Chúng tôi vẫn yêu nhau như xưa, thậm chí còn hơn cả trước, vì giờ đây chúng tôi hiểu nhau hơn sau mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi bước đi cùng nhau.
Chúng tôi đến với việc chạy bộ khá tình cờ vì chúng tôi từng là nhà leo núi. Ngọn núi mà vợ chồng tôi hướng đến chinh phục là Kilimanjaro – nóc nhà châu Phi, ngọn núi đơn cao nhất thế giới. Trong quá trình rèn luyện thể chất để chinh phục ngọn núi này cần phải rèn luyện sức bền và chạy bộ là một gợi ý thích hợp.
Chúng ta tập chạy hàng ngày, không nhiều, chỉ 3 – 5km nhưng phải tăng dần quãng đường cho đến khi cơ thể chịu đựng được.
Khi đó, hàng ngày, sau giờ làm, sau khi ăn cơm và cho con ăn, vợ chồng tôi lại ra ngoài tập chạy. Nhà chúng tôi về đêm khá vắng, vợ chồng tôi luôn chạy cùng nhau mỗi tối.
Sau khi chinh phục được ngọn núi đó, tôi bắt đầu yêu thích chạy bộ hơn. Tôi đã học chạy và cố gắng đăng ký tham gia cuộc đua 21 km. Và khi chinh phục được cự ly 21km, chúng tôi bắt đầu tăng dần quãng đường lên 42km, 55km, 70km, 85km, 100km…
Vợ chồng tác giả càng chạy cùng nhau, họ càng trở thành đôi bạn thân thiết cả trong cuộc sống lẫn thực tiễn |
Vợ chồng tôi càng chạy cùng nhau, chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn trong cả cuộc sống lẫn tập luyện. Vì không có người giúp việc nên chúng tôi buộc phải tính toán, phân chia việc nhà, chăm con một cách khoa học để sắp xếp thời gian cho công việc, lịch tập luyện, giải đấu.
Ở những cự ly xa hơn, việc tính toán dinh dưỡng, phân bổ sức lực và hỗ trợ lẫn nhau là vô cùng quan trọng. Hầu như tất cả các chân chạy của chúng ta đều biết đến đội “vợ chồng tổng thống” – như người ta gọi đùa trên Facebook, một đội rất nhịp nhàng, luôn đồng hành cùng nhau trong mọi cuộc đua.
Chúng tôi vừa hoàn thành cuộc đua siêu địa hình LAAN 100 km. Đặc biệt, chúng tôi có lẽ là cặp đôi hiếm hoi ở độ tuổi 50 cùng nhau hoàn thành quãng đường này. Thực sự tôi rất tự hào vì nó truyền tải thông điệp không chỉ về rèn luyện thể chất và chinh phục mục tiêu mà còn là thông điệp về tình yêu thương.
Ở chặng đua siêu địa hình 100km vừa qua, chúng tôi đã phải chạy qua một đoạn đường hết sức hoang sơ, có nhiều rừng nguyên sinh, nhiều núi cao và đặc biệt phải vượt qua hơn 20 con suối. Đây là lần đầu tiên chúng tôi tham gia một cự ly cực dài như vậy nên không có sự chuẩn bị nào là đủ. Vì vậy, chúng tôi luôn động viên nhau…
Khi chạy sau km 50, chân tôi sưng tấy do giày ướt khi lội suối nên tôi bắt đầu giảm tốc độ. Tôi bảo Thắm – vợ tôi – rằng tôi sẽ phải giảm tốc độ, em cứ đi trước đến trạm nghỉ (ở km56). Đó là nơi duy nhất ban tổ chức cho phép gửi ba lô dự phòng.
Khi đến điểm dừng, tôi quá mệt mỏi và đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Tôi xác định nếu đến điểm dừng tiếp theo mà vẫn không kịp hồi phục thì sẽ dừng trò chơi vì đó là nơi cuối cùng bạn có thể bắt xe ôm về, còn lại từ đó trở đi đều ở sâu trong rừng. Tín hiệu điện thoại, không có xe cứu hộ, không còn người hỗ trợ.
Khi tôi tới bến thì mọi người đều nói Thắm đã đi rồi. Tôi bàng hoàng: ôi sao cô ấy lại bỏ tôi trước, còn Thẩm thì không biết dùng đèn pin, không biết lấy thức ăn dự trữ ra ăn và cũng không thay giày (thường thì tôi phụ trách những việc đó; tôi đã chuẩn bị sẵn giày, đèn pin và đồ ăn cho Thắm)…
Vậy Thắm tiếp tục chạy vào rừng sâu, rồi làm sao anh xoay sở được trong đêm tối? Phần thứ hai thậm chí còn khắc nghiệt hơn phần đầu tiên vì anh phải lội qua nhiều con suối. Trong đầu tôi có bao nhiêu thắc mắc đến nỗi không có thời gian suy nghĩ nên tôi xách chiếc ba lô dự phòng, gom hết đèn pin và đồ ăn, nhét vào áo vest, khoác lên lưng rồi cố gắng chạy theo vợ.
Tôi đi theo từng điểm dừng sau với hy vọng đuổi kịp nhưng đi đến đâu bạn bè lại nói: “Cô Thắm đi rồi”. Cô ấy rất khoẻ và vẫn có thể chạy được.” Thế là tôi cứ chạy mặc dù có lúc tôi muốn gục xuống đường hoặc ngủ quên khi đang chạy vì đã 20 tiếng trôi qua mà tôi vẫn chưa dừng lại nghỉ ngơi… Mãi cho đến khi Nghe tin Thắm đã về đích nên tôi cho phép mình chạy chậm lại.
Vợ tôi về đích sau 25 tiếng và lặng lẽ đợi tôi ở vạch đích suốt 2 tiếng đồng hồ trong cái lạnh cóng, nhìn ra khu rừng, nơi các vận động viên lần lượt vượt qua vạch đích. Về đến nhà, chúng tôi ôm nhau chụp ảnh lưu niệm, vợ tôi nói: “Em thấy anh có vẻ như muốn bỏ cuộc nên em chạy trước nên anh phải chạy theo vì em biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. .”
Nhiều người hỏi tôi, tình yêu có thực sự tồn tại trong hôn nhân hay nó chỉ tồn tại trước đám cưới, tôi nói có. Nó luôn tồn tại và bền chặt hơn trong hôn nhân!
Không biết các gia đình khác thế nào nhưng sau 25 năm chung sống, tôi nghĩ chúng tôi vẫn yêu nhau như xưa, thậm chí còn hơn cả trước vì giờ đây chúng tôi hiểu nhau hơn mỗi ngày, mỗi ngày. Bây giờ, mỗi bước chạy cùng nhau.
Đàm Hà Phú (Ảnh do nhân vật cung cấp)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/buoc-chan-cung-nhau-a1512528.html” name=””]