Tôi nhận ra rằng dù ở lứa tuổi nào, thời gian nào, dù nghèo hay khá giả, việc đợi mẹ đi chợ về luôn là khoảnh khắc thú vị, đáng nhớ và đẹp đẽ nhất.
Sáng trời mưa, nước đổ xuống sân rồi tràn, hòa vào dòng sông Cái Hồ màu đỏ (Chợ Mới, tỉnh An Giang). Tôi nhìn dòng sông chảy xiết trong mùa nước nổi mà chợt nhớ cách đây 40 năm, ngay trước hiên nhà này, mỗi sáng trời mưa, tôi và chị ngồi đợi mẹ đi chợ về.
Sáng sớm, mẹ tôi che người bằng một tấm nilon lớn, đội nón lá rồi lao xuống thuyền. Trên thuyền, mẹ tôi chất đầy cải thìa, rau muống, bầu, bí, dưa chuột… – những thứ gia đình tôi trồng đem ra chợ bán. Trong khi mẹ gánh rau ra chợ, hai chị em tôi trông ghe đợi mẹ về mua ổ bánh mì hoặc bắp nóng.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.Ai |
Những ngày ít hàng, mẹ tôi đi bộ ra chợ. Các chị lớn giúp mẹ gánh rau củ, còn tôi, đứa nhỏ nhất mới 7, 8 tuổi chạy nước kiệu theo hoặc được ưu tiên xách giỏ nhỏ cây Điên điển. Lúc mẹ bán hàng, chị em tôi xuống vùng Sơn Đông đánh nhau trước cửa nhà ông Hải Bé xem người ta đấm ngực, rắn cắn, dao cứa tay rồi bán thạch cao, thuốc lấy lưng. đau đớn và thuốc giải độc. nọc rắn…
Chỉ đến khi mẹ trêu và cho vài xu “thích mua gì thì mua”, tôi và chị mới rời khỏi võ đài đầy hấp dẫn trẻ con.
Có những ngày mưa to, bão lớn, mẹ không cho hai chị em tôi đi cùng. Chúng tôi ngồi co ro bên hiên nhà, nhìn ra bến sông chờ mẹ. Vì lý do nào đó, mỗi khi trời mưa, bụng chị em tôi lại réo lên, chúng tôi lại đói hơn, nên lòng mong chờ của chúng tôi dành cho mẹ lại càng nồng nàn hơn.
Trong lúc chờ mẹ, chúng tôi cứ tưởng tượng đến một bát cháo nóng hổi, một đĩa bánh tằm ngậy ngậy nước cốt, hay một ổ bánh mì thơm lừng mùi xíu mại và nước tương. Khi mẹ về đến nhà, hai chị em tôi liền chạy ra giúp gỡ vết sưng trên đầu mẹ. Mạnh, mỗi người nhặt và nhại lại những con tôm cá, hoa súng mẹ mua và những thứ rau mẹ bán không hết để kiếm cái ăn.
Một ngày nọ, tôi và chị gái hét lên vì sung sướng vì mẹ tôi đã mua đúng món ăn mà chúng tôi đã tưởng tượng. Nhưng cũng có những ngày chúng tôi thấy tủi thân khi trong tủ đựng thức ăn chỉ có vài củ khoai lang, sắn, bánh gói… Đó là những ngày mẹ bán hết.
Dòng suy nghĩ miên man của tôi chợt dừng lại khi mẹ nhắc: “Mặc áo mưa đi chợ mua bữa sáng để con trẻ ra một chút. Trời mưa thế này mẹ đói lắm”. Mua trước để bé có thứ nhét vào bụng khi ngủ dậy.” Tôi khoác áo mưa, đội nón lá rồi đạp xe ra chợ. Chợ Cái Hồ cũ sập, chợ mới xa nhà hơn, nhưng tôi vẫn thích đi chợ quê, nhất là mùa lũ, tôi có cảm giác như được quay về tuổi thơ.
Tôi thích ngắm những bông hoa súng đầy màu sắc nở rộ. Tôi thích ngắm nhìn những giỏ sesban vàng rực trên các quầy hàng, những con tôm đồng nhảy múa, những con cá vảy bạc vảy bạc khi rời mẻ. Dù không còn là con đường đất gập ghềnh, lầy lội quen thuộc, dù không còn là chợ búa.
Đi ngang qua quán, chợ Cái Hồ xưa của tôi dường như vẫn còn đây. Tôi nghe mùi cháo rang quen thuộc từ thương hiệu bà Út Nết nổi tiếng hơn 60 năm, nghe mùi sả quen thuộc từ quán bún cá của con gái bà Út Nheo đã 50-60 năm. Tôi mê thúng đậu hơn nửa thế kỷ, có chiếc nồi vùi trong thúng trấu để giữ ấm cho con gái Bá Kè…
Rồi quán chè, bánh lộc của bà dâu bà Ba Cai, bánh tằm với xíu mại của con dâu bà Từ Hon ngày chợ xưa, nhìn thôi đã muốn ăn rồi họ. Tôi loay hoay nhìn qua nhìn lại, chợt nhìn thấy bóng mẹ qua hình bóng tôi. Trước đây, nhiều lần tôi thấy mẹ ngập ngừng giữa một nhà hàng. Nhưng có lẽ có một chút khác biệt. Tôi bối rối vì có quá nhiều sự lựa chọn. Máy chật vật vì có quá ít sự lựa chọn.Mẹ tôi phải đong túi tiền nhỏ để mua đồ ăn sáng cho 5 chiếc thuyền mở, bố và bà tôi phải mua đồ ăn cho 2 bữa trưa và để dành tiền cho vụ sau. , chỉ đủ tiền cho hai chị em tôi đi học, tiền cúng giỗ…
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.Ai |
Không cần suy nghĩ, tôi gom đồ ăn “gần nửa chợ”, kẹp dưới nách rồi chất lên xe. Trở lại đầu ngõ, tôi thấy hai cô con gái 10 tuổi của mình đang ngồi xích đu trước hiên nhà, nhìn mưa đợi mẹ ngoài cửa. Chúng lao ra, ríu rít “Mẹ mua gì thế?”, tìm kiếm đồ ăn, tái hiện lại hình ảnh chị em tôi ngày xưa.
Mẹ tôi – nay đã 89 tuổi – ngập ngừng bước tới hỏi: “Sao mẹ mua nhiều thế?”. Rồi giọng mẹ tôi trầm xuống: “Ngày xưa bố mẹ không có nhiều tiền nên chúng tôi thiệt thòi, không được ăn no như bây giờ”.
Tôi mỉm cười xua đi sự dằn vặt của mẹ: “Ngày xưa con ăn gì cũng ngon và đến bây giờ con vẫn nhớ và thèm đó mẹ ạ”. Khuôn mặt trầm tư của mẹ thả lỏng, rồi mẹ nở nụ cười móm mém, như ngọn lửa sưởi ấm tôi trong ngày mưa lạnh giá.
Nhìn hai đứa con đang loay hoay tìm đồ ăn, bàn nhau ăn gì, tôi nhận ra rằng dù ở độ tuổi nào, lúc nào, dù nghèo hay no, việc chờ mẹ đi chợ về luôn là khoảnh khắc thú vị và bổ ích nhất. Đáng nhớ và đẹp nhất của trẻ em.
Thuy Duong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cho-ma-di-cho-ve-a1502735.html” name=””]