Tôi giữ mãi bức ảnh của tôi và các em họ – bức ảnh khi tôi còn nhỏ và vẫn còn bị dị tật ở môi. Cảm ơn cuộc thi này đã cho tôi cảm giác được gặp lại chàng trai đáng yêu đó.
Giống như bao đứa trẻ cùng tuổi, tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, với tuổi thơ êm đềm như dòng nước Vàm Cỏ Tây chảy ra biển Đông bao la.
Mãi đến khi nhận thức được bản thân mình, tôi mới chợt nhận ra trên môi mình có gì đó khác lạ và khi lần đầu nhìn vào gương, một đứa trẻ 4, 5 tuổi như tôi lúc đó vẫn chưa biết người mình là ai. đã gặp nhau lần đầu tiên. Những cảm xúc có sợ tôi không, chúng có tránh xa tôi hay không? Vẫn hồn nhiên tạo dáng rất ngầu khi được chụp ảnh.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại khác với mọi người, quá khác biệt với anh Hai và anh Ba (Anh. Tất cả chỉ là một dấu chấm hỏi trong đầu tôi.
Khi tôi 6 tuổi, tôi bắt đầu học mẫu giáo và biết về dị tật của mình có tên là hở hàm ếch. Ngày đầu tiên đến trường, mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ và có chút sợ hãi, như muốn tránh mặt tôi nên trong lớp chỉ có thầy Ba là người chơi cùng tôi.
Nhưng một thời gian sau, các bạn trong lớp cũng nhận được lời giải thích của thầy và dần dần quen với ngoại hình cũng như giọng nói khó nghe của tôi.
Đôi khi anh Ba cũng là “người phiên dịch” khi bạn không nghe rõ tôi nói gì. Tuổi thơ của chúng tôi lúc đó rất đẹp, dù chưa có internet hay các thiết bị thông minh như bây giờ nên mọi người gần gũi nhau hơn và bắt chuyện với nhau nhanh hơn.
Năm 1996, trong kỳ nghỉ hè, chuẩn bị vào lớp 1, bố mẹ đưa tôi đến Bệnh viện Đa khoa Long An để được phẫu thuật hở hàm ếch miễn phí do nhóm bác sĩ đến từ Hàn Quốc tổ chức nhằm hỗ trợ trẻ em hở hàm ếch ở Việt Nam. Nam giới.
Khi đến nơi, tôi phát hiện ra rằng mình không phải là người duy nhất bị dị tật môi này mà nhiều bạn bè xung quanh tôi cũng tầm tuổi tôi, bao gồm cả những người lớn cỡ bố và anh trai tôi, cũng gặp vấn đề tương tự.
Ca phẫu thuật thành công nhưng do kỹ thuật thời đó chưa tiên tiến như bây giờ nên trên môi tôi vẫn còn vết sẹo. Dù sao thì đó vẫn là niềm hạnh phúc vô bờ bến đối với tôi. Bước ngoặt đó đã giúp cuộc đời tôi bước sang một trang mới, vì giọng nói của tôi dễ nghe hơn, tôi không còn tự ti trước mặt mọi người nên tôi có thể hoàn thành việc học và có công việc ổn định như hiện tại.
![]() |
Tác giả (thứ hai từ trái sang) chụp ảnh cùng vợ, các con, bố mẹ và em gái |
Năm 2017, tôi kết hôn, lên chức bố và hạnh phúc khi thấy con mình chào đời khỏe mạnh, toàn vẹn như bao đứa trẻ khác.
Tôi thầm cảm ơn gia đình và Chúa đã cho tôi một tương lai tươi sáng, một gia đình hạnh phúc và thành công như bao người bình thường khác. Nhưng tôi vẫn nhớ và thương cậu bé ngày xưa “nói ngọng”.
Tôi giữ mãi bức ảnh của tôi và các em họ – bức ảnh khi tôi còn nhỏ và vẫn còn bị dị tật ở môi. Cảm ơn cuộc thi này đã cho tôi cảm giác được gặp lại chàng trai đáng yêu đó.
Tác giả cuộc thi: Phạm Huỳnh Luân (Long An)
Mời các bạn viết và gửi những bức ảnh quý giá của mình tham dự cuộc thi Ảnh Đời Sống do Báo Phụ Nữ Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các bài dự thi xin vui lòng gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. – Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ: “Những bức ảnh trong cuộc thi dự thi”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải Nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải Ba: Mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải trị giá 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên trang Báo Phụ nữ TP.HCM và trên website Báo Phụ nữ TP.HCM mỗi tháng). Mỗi giải là 1 máy in Canon G1010 trị giá 3.500.000đ. Vui lòng xem thể lệ cuộc thi tại đây |
![]() |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-thuong-cau-be-ngong-nghiu-ngay -xua-a1500377.html” name=””]