Học làm chị dâu ư? Bạn thậm chí có thể nghĩ ra điều gì đó khó tin đến vậy ư? Tiến hành thôi!
Khoảnh khắc đeo khuyên tai cưới cho chị dâu như một sự kết nối kỳ lạ |
Học làm chị dâu ở đâu?
Mọi người cười tôi khi tôi nói thế trước đám cưới anh trai. Không ai biết rằng tôi có hàng ngàn lý do để học làm… chị dâu. Trên đời này, ngoài ăn, uống và ngủ là bản năng, chúng ta không tự nhiên biết cách làm mọi thứ. Chúng ta không phải là siêu nhân, nhất là khi chúng ta đột nhiên có một thành viên mới trong gia đình. Đột nhiên một ngày tôi trở thành… chị dâu của con người khác, có hàng trăm điều khiến tôi ngạc nhiên, giống như khi tôi trở thành con dâu của gia đình người khác, không khác gì!
Có một thực tế khá phũ phàng: khi tôi thử tìm kiếm trực tuyến cụm từ “học làm chị dâu hoàn hảo”, Google đưa ra hàng trăm nghìn kết quả cho “cách làm con dâu hoàn hảo”, “cách làm người chồng hoàn hảo”… Hoàn toàn không có ai chỉ ra cách phụ nữ có thể trở thành “chị dâu hoàn hảo”. Tôi không ngạc nhiên, cũng không thấy buồn. Có lẽ vị trí “chị dâu” trong mỗi gia đình, trong xã hội này đã quá bình thường. Mặc dù tôi biết rằng vị trí đó đôi khi có thể là nỗi ám ảnh suốt đời đối với “chị dâu”, nhưng may mắn thay tôi không nằm trong số đông “xui xẻo”. Có một nghịch lý là mẹ cô dâu luôn dạy con gái cách cư xử khi về nhà chồng, cách làm vừa lòng chị dâu. Nhưng trong gia đình chú rể, hiếm khi thấy một người mẹ lên tiếng dạy con gái cách trở thành một người chị dâu đúng mực đối với chị dâu – người sẽ gọi mình là chị cả đời, dù không cùng huyết thống.
Tôi không có em gái. Bây giờ cô ấy đã trở thành con dâu trong gia đình, giống như tôi có một cô em gái… bên cạnh mình. Tôi phải làm quen với điều đó bằng cách nào đó, để nó… đúng mực. Bởi vì, nếu đó là một người chị ruột, thì ổn thôi, nhưng mối quan hệ giữa chị dâu và em dâu luôn là chủ đề gây tranh cãi và căng thẳng trong nhiều gia đình. Tôi không muốn làm cho mối quan hệ mới này trở nên khó xử vì một số sai lầm. Tôi đã từng là một người chị dâu. Bây giờ đột nhiên tôi “được” đổi vị trí, tôi cảm thấy vừa phấn khích vừa lo lắng.
Người mà tôi phải bám víu để học hỏi không ai khác chính là… chị dâu tôi. Hơn mười năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ câu chị ấy nói khi em trai và tôi sắp lấy nhau: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu chúng ta lấy nhau, sau này em sẽ phải chịu khổ!” Lúc đó, tôi sửng sốt, không hiểu tại sao chị ấy lại hỏi tôi câu hỏi đó. Nếu là người khác, họ sẽ luôn tìm cách nuôi dưỡng tình yêu đó, kéo cô gái về phía em trai mình. Nhưng chị ấy thì khác. Hay là chị ấy không thích tôi làm chị dâu của chị ấy?
Sau này, cuộc hôn nhân của tôi và chồng thực sự trải qua nhiều thăng trầm, đến mức chúng tôi đã ở bờ vực ly hôn. Tôi mới nhận ra một điều: cô ấy thực sự yêu tôi, yêu tôi như em gái, nên cô ấy đã “cảnh báo” tôi. Cô ấy hiểu tính cách của em trai mình hơn bất kỳ ai. Nhưng lúc đó, tôi còn trẻ và liều lĩnh, trong mắt chỉ có tình yêu đơn thuần, nên mọi thứ về người kia đều hoàn hảo, lấp lánh và không tì vết. Thời gian làm mọi thứ trở nên cũ kỹ, những lấp lánh dần mất đi, bộc lộ những thói quen xấu, khiến cuộc hôn nhân ngày càng nhàm chán và nhạt nhẽo. Lúc này, tôi mới nhận ra ẩn ý đằng sau những lời cô ấy nói. Cô ấy muốn tôi biết rằng hôn nhân không phải là tình yêu. Để đi qua một cuộc hôn nhân, cả hai bên đều phải cố gắng vun đắp, có trách nhiệm và nghĩa vụ rõ ràng với nhau và với con cái; chỉ cần một người bỏ cuộc giữa chừng, cuộc hôn nhân đó sẽ kết thúc.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên những lần cô ấy nửa đêm ra quán bar gọi chồng tôi về nhà, những lúc tôi mệt mỏi vì phải chờ đợi ở nhà với con; những lần cô ấy thức trắng đêm trông con khi cả hai chúng tôi đều bị sốt xuất huyết và phải nhập viện cùng lúc, trong khi tôi phải chăm sóc đứa con út. Hay những lúc cãi vã, bực bội, tôi gọi điện cho chị dâu để “báo cáo”. Chị dâu tôi phát hiện ra và mắng cô ấy một hồi, “dù sao thì nó cũng là em trai mình, ai mà không bênh em mình?” Nhưng không, chị dâu tôi đã “kỷ luật” chồng tôi nhiều lần, khiến anh ấy câm lặng vì không biết nói gì. Nếu không có chị dâu, tôi không chắc cuộc hôn nhân của mình có thể kéo dài đến ngày hôm nay. Chị ấy không phải là người bắc nhịp cầu để chúng tôi đến với nhau, nhưng chị ấy là người giữ cho nhịp cầu giữa tôi và chồng không bị sụp đổ giữa chừng.
Từ khi có chị dâu, tác giả (bìa trái) đã phải “học” cách làm… chị dâu. |
Kết nối kỳ lạ
Bây giờ, với chị dâu, tôi cũng muốn mình đủ mạnh mẽ và khéo léo để giữ được nhịp cầu giữa chị và chồng. Để làm được điều đó, tôi phải học cách cư xử và đối xử với chị dâu như một người thân thực sự chứ không phải một người xa lạ mới từ đâu tới. Tôi thấy đau lòng khi thấy chị dâu lén lau nước mắt tiễn bố mẹ sau tiệc cưới. Chỉ sau 1 hoặc 2 tuần cưới, chị đã xin phép về nhà thăm, mẹ tôi và tôi vui vẻ động viên chị đi mặc cho họ hàng ai cũng bàn tán. Tôi thậm chí còn mạnh dạn xin chị dâu ở lại chơi với gia đình, đợi đến cuối tuần anh trai tôi đến đón. Chị cảm ơn mẹ tôi và tôi rất nhiều. Chị kể rằng nhiều bạn của chị lấy chồng cũng bị chồng làm khó. Khi đến đây, chị cũng sợ và thấy tổn thương, nhưng giờ nghĩ lại, chị thấy vui vì được hiểu và yêu thương. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, ai cũng cần có gia đình, nhất là khi chị đã sống với bố mẹ 30 năm. Bố tôi mất, mẹ tôi vừa phẫu thuật đục thủy tinh thể cả hai mắt, nên vào ngày cưới, tôi, chị cả, phải thay bố mẹ đeo nhẫn cưới cho chị dâu. Khoảnh khắc đó thật kỳ lạ, tràn ngập nhiều cảm xúc và sự gắn kết kỳ lạ, in sâu vào tâm trí tôi, trở thành một tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi.
Những ngày đầu về nhà chồng, chị dâu chỉ có mình tôi tâm sự. Chị mới về, không biết mẹ chồng tôi hay buồn vô cớ nên phải nhìn mặt mẹ hỏi: “Con làm gì sai à? Mẹ chỉ cho con biết đi, con sợ mẹ buồn lắm!”. Tôi vừa thương vừa buồn cười, phải giải thích cho mẹ hiểu thói quen của mẹ, kể cả sở thích ăn uống của mẹ. Mẹ tôi đã già, thuộc tuýp “cổ hủ”, chỉ thích ăn rau, cá đơn giản. Tôi mua cho mẹ một bữa sáng xa xỉ, chủ yếu là để nuôi mẹ, nhưng mẹ bảo tôi tiêu tiền nhiều quá. Mẹ tôi thường cằn nhằn các chị em tôi và tôi thích thế, nhưng tôi biết mẹ thực sự vui khi có một cô con dâu biết quan tâm. Bằng chứng là mẹ thường sang nhà hàng xóm khoe con dâu mua cho mình cái này cái kia, vui như trẻ con.
Em trai tôi đi làm suốt, chị dâu tôi vừa về vẫn đang chờ kết quả xin việc nên cả ngày chị chỉ dành thời gian cho mẹ chồng, đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, cũng buồn lắm. Tôi có gia đình riêng nhưng chỉ cách nhà mẹ tôi có 2km. Sáng nào chị dâu tôi cũng tranh thủ chạy sang nhà tôi chơi. Chị ấy cũng có sở thích trồng cây giống tôi. Khi về đây, cả ngày nói chuyện mua đất, mua hạt giống, trồng cây. Chị trồng một cây dưa hấu trước nhà, háo hức học cách thụ phấn cho hoa để ra quả. Và rồi có một quả dưa hấu thật. Chị chụp ảnh cho tôi xem từng giai đoạn phát triển của quả dưa hấu, buồn khi một cành héo, vui khi kết quả là một quả dưa hấu bé xíu bằng cái bát cơm… Rồi khi tìm được việc gần nhà, chị vui vẻ báo cho tôi biết.
Nhưng điều đó chẳng là gì cả. Tôi cảm thấy như mình đã chính thức trở thành chị dâu khi tôi đào tạo anh trai mình từ một chàng trai trẻ vui vẻ thích tụ tập với bạn bè thành một người đàn ông của gia đình biết nấu ăn và rửa bát cho vợ. Thực ra, tôi biết anh trai tôi yêu vợ mình. Nhưng nếu tôi không đào tạo anh ấy sớm, cộng với việc liên tục cho anh ấy lời khuyên, có lẽ anh ấy đã không tự nguyện làm như vậy. Ngoài ra, nếu tôi không mắng anh ấy, có lẽ anh ấy đã không từ bỏ thói quen tụ tập với bạn bè như khi còn độc thân. Về vấn đề này, tôi phải cảm ơn chị dâu đã “dạy” tôi rất kỹ lưỡng.
Dù ở cương vị nào, chị dâu hay em chồng, với tôi, điều quan trọng nhất là cả hai phải cởi mở với nhau, phải thông cảm, chia sẻ, hiểu nhau… Chỉ có như vậy, mối quan hệ mới luôn tốt đẹp và hòa thuận.
Trần Huyền Trang
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/hoc-lam-chi-chong-a1533035.html” name=””]