Mỗi tối khi đi ngủ, chúng tôi hầu như bắt đầu “cuộc chiến”. Không chỉ Bông và Rô buồn, khuôn mặt của những người khác cũng không vui.
Hình ảnh minh họa – Jcomp |
Chiếc giường nhỏ xíu mà hằng đêm Bống và Rô tranh nhau ngủ với mẹ. Còn sớm mà hai chí là: “Hôm nay con ngủ với mẹ”. Bống lớn tiếng đáp: “Hôm qua con ngủ với mẹ, hôm nay đến lượt anh Hải”. Tôi nghe anh nói mà ứa nước mắt trong lòng…
Từ khi mắc bệnh thoát vị đĩa đệm, chồng tôi làm cho tôi một chiếc giường nhỏ bằng khung sắt, lát từng miếng gạch men to vừa gọn vừa chắc chắn. Khi đi ngủ chỉ cần trải một chiếc chăn mỏng là đủ thoải mái.
Lúc đầu, cảm giác cô đơn, tủi thân xâm chiếm… nhưng rồi cũng quen dần. Có vẻ như “cá rô và chiêng” thiếu hơi mẹ và đòi ngủ chung.
Chồng tôi phát cáu vì tiếng khóc hay chuyện qua lại của hai đứa con. Anh đã phải dỗ dành và tìm nhiều biện pháp khác “ngọt ngào” hơn để thay thế nhưng đâu cũng vào đấy.
“Giường nhỏ quá, cho em ngủ thoải mái nghe Rô. Con về đây với bố, mai bố mua ô tô siêu nhân”, “Bố ơi, con lớn rồi, cho con ăn dặm, mai bố mẹ dẫn con đi ăn pizza…”.
Một hôm, vì thương con, thực tình tôi muốn ngủ cùng con nên thủ thỉ với chồng: “Cho anh ngủ với em, em thích lắm”. Nhưng chỉ còn lại 1 bạn với khuôn mặt buồn bã, đôi mắt ngấn lệ. Ngày hôm sau, đến lượt Bông, Rô vội “nằm im” không chịu lên phòng với bố.
Dù có dỗ dành, dùng tuyệt chiêu cũng không lay chuyển được “bức tượng” kia. Phải nhìn mặt Bông, vợ chồng tôi mới ngọt ngào nói với con gái, hôm sau bố mẹ sẽ bù đắp.
Công ty đã nhiều lần tổ chức tham quan học hỏi kinh nghiệm trong lĩnh vực dịch vụ. Chúng tôi ngủ trong phòng khách sạn với những tiện nghi cao cấp. Đêm tắt đèn trong phòng, trong lòng tôi nảy sinh biết bao cảm xúc nhớ thương chồng con. 2 “cá con” ở nhà giờ này không biết đã ngủ chưa, có nhớ mẹ không? Ai đã gãi lưng cho Rô? Ai ôm Bông?
Tôi nhận ra, một người phụ nữ muốn thành công trong sự nghiệp, muốn công việc suôn sẻ thì điều đầu tiên là phải đủ mạnh mẽ để vượt qua những cảm xúc rất đàn bà, nỗi nhớ chồng con, nỗi cô đơn của cuộc đời. gia đình. đường trong mỗi chuyến đi…
Đến bây giờ, mỗi tối đi ngủ là gần như bắt đầu bước vào “cuộc chiến”. Cứ kéo dài như thế này là không tốt đâu. Không chỉ Bông và Rô buồn, khuôn mặt của những người khác cũng không vui. “Vợ chồng tôi quen rồi, tôi không muốn mỗi người trong phòng ngủ suốt ngày như vậy”. Nhìn vào mắt chồng khi anh nói câu đó, một nỗi buồn và sự day dứt dâng lên trong tôi.
Hình ảnh chỉ nhằm mục đích minh họa – Freepik |
Cuối cùng, chúng tôi bàn bạc và chọn phương án mang chiếc giường nhỏ ra, tháo đệm, thay chiếu trúc và trải một tấm chăn mỏng. Vì vậy, nó dường như đã giải quyết tất cả các vấn đề trong quá khứ. Cả gia đình quây quần trong căn phòng nhỏ nhộn nhịp, ồn ào mà ấm áp, yên bình. Một chút bất tiện, nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Huỳnh Kim Hoa
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ket-thuc-cuoc-chien-trong-phong-ngu-a1496724.html” name=””]