Từ nhỏ đến lớn, khi còn có thể nói như một người bình thường, tôi chưa từng nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!”. Điều ấy khiến tôi vô cùng hối tiếc.
Mở mắt ra, tôi nhìn xung quanh thì thấy ba mẹ và em trai. Cơ thể tôi không thể cử động, miệng tôi không thể phát ra âm thanh.
Tác giả lúc đang là phóng viên |
Mẹ nghẹn ngào thông báo tôi gặp một tai nạn giao thông khủng khiếp và đã chấn thương sọ não, tôi không thể đi lại được và không thể nói chuyện được. Rồi dần dà tôi biết thêm rằng mình hôn mê gần hai tháng. Suốt thời gian đó mẹ chỉ khóc, cầu mong tôi tỉnh lại. Lúc đó, tôi chỉ mới 23 tuổi, đang là một phóng viên…
Sau khi tỉnh, tôi nhận biết được những người thân, nhưng không thể nhúc nhích tay chân. Mẹ bón từng thìa, từng thìa cháo và nước cho tôi. Mẹ đã đi theo tôi từ Bệnh viện Bà Rịa – Vũng Tàu đến Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM và nhiều bệnh viện khác.
Tôi đã khóc rất nhiều và ý nghĩ muốn chết thường trực, nhưng mẹ đã bên cạnh an ủi, động viên tôi để tôi có thể tiếp tục sống, tập luyện. Thời gian tôi điều trị tại bệnh viện phục hồi chức năng và vật lý trị liệu TP.HCM, dù mưa hay nắng mẹ tôi phải xếp hàng xin cơm chay ăn, bà để dành chút tiền có được mua thức ăn cho tôi…
Mẹ tôi có hai con. Tôi là chị cả, tốt nghiệp đại học và vừa mới bắt đầu vào đời với công việc yêu thích. Em trai tôi theo học trường trung cấp. Ba mẹ cố gắng làm lụng vất vả để nuôi chị em tôi. Tai nạn của tôi và những di chứng bệnh tật khiến ba mẹ phải bán đất ở Đắk Nông để lo tiền chạy chữa cho tôi. Cả nhà trở về quê sinh sống.
Sau khi về Quảng Trị ở nhà ông bà nội, vì thấy sức khỏe không tốt nên mẹ tôi đi khám. Mẹ tôi mới hơn 45 tuổi mà tóc đã bạc trắng gần nửa đầu vì thức khuya dậy sớm. Bác sĩ kết luận mẹ bị thiếu máu, phải nhập viện. Bà không lo cho mình mà chỉ lo tôi ở nhà không ai chăm sóc. Mẹ lo không ai đủ kiên nhẫn cắt nhỏ thức ăn cho tôi rồi để vào tô, không ai đủ sức tắm rửa cho tôi, bồng tôi lên giường đi ngủ…
Tác giả được mẹ giúp tập vật lý trị liệu mỗi ngày |
Hằng ngày, mẹ cần mẫn tập vật lý trị liệu để giúp tôi phục hồi vận động. Như một nhân viên chuyên nghiệp, mẹ uốn nắn từng động tác từ tay cho đến chân tôi. Tất cả chỉ vì một mục đích mong sao con gái có thể đi lại được. Từ một cô gái ham chạy nhảy đi du lịch đây đó, tôi bị bó mình trên chiếc xe lăn. Chắc vì ý chí mong được chạy nhảy trở lại nên tôi đã cố gắng luyện tập không ngừng, để đến bây giờ có thể tự ăn cơm, tự uống nước, tự đánh răng và ngủ một mình.
Đã bốn năm trôi qua, ngoài thời gian tập luyện cùng mẹ, tôi hiện có thể dùng một tay để bấm điện thoại bán hàng online. Không chỉ kiếm ít tiền cùng mẹ trang trải cuộc sống, mà quan trọng là tôi tìm thấy niềm vui khi nhận ra mình không vô dụng.
Mẹ tôi rất vui vì điều đó. Mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con gái. Từ nhỏ đến lớn, khi còn có thể nói như một người bình thường, tôi chưa từng nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!”. Điều ấy khiến tôi vô cùng hối tiếc. Bây giờ, hai tiếng “mẹ ơi…” đơn giản vậy mà tôi cũng chưa thể phát ra được. Mỗi ngày tôi đành nói trong tim mình.
Khi tôi đặt mình trong nỗi đau và niềm vui của mẹ, tôi càng thấm thía những gì người đàn bà tuổi 45 phải gánh chịu. Tôi vẫn đang cố gắng tập luyện hằng ngày để có thể đi trên đôi chân của mình, nói tiếng nói của mình, để mẹ và gia đình an vui, khỏe mạnh…
Vân Trình
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/biet-bao-gio-con-co-the-noi-con-yeu-me-a1460850.html” name=””]