Vào một buổi chiều mưa, bất chợt những hình ảnh trong show Nấu ăn tại nhà người lạ do một bạn trẻ ở tỉnh Quảng Nam trình diễn khiến cô cay mắt.
Chủ đề của chương trình tuy mới nhưng các cảnh tái hiện lại những cảnh quen thuộc. Đó là một căn bếp nền đất, mái ám khói, những chiếc giỏ, sàng, bát và một bể nước gắn ở hiên nhà. Ngay cửa bên có một bà già ra vào. Bà kể, sau khi chồng mất, gia đình có nhiều người con lấy chồng nhưng vì điều kiện xa xôi, mưu sinh khó khăn nên con cháu chỉ thu xếp về thăm quê vài năm một lần.
Chương trình tiếp tục khi vị khách là một chàng trai trẻ đến thăm nhà cô và xin phép cô đi chợ nấu bữa ăn cho cô. Lòng cô đau thắt khi nghe chàng trai nói: “Răng em yếu nên hôm nay anh sẽ nấu cháo thịt bằm. Em thích thịt bò hay thịt lợn? Cô nhớ mẹ, nhớ nhà ở quê. Bếp cô cũng đầy ắp” với khói bếp củi, cũng ngập tràn những vật dụng truyền thống như căn bếp của bà ngoại, mẹ cô không chỉ có một mình mà nhiều khi qua màn ảnh nhỏ, cô vẫn thấy bóng dáng mẹ lang thang trong chiều nhạt.
Ảnh mang tính chất minh họa – Freepik |
Ba chị em đọc sách, uống trà ở lầu trên, rồi ra vườn bắt sâu, hái lá. Anh trai và chị dâu tôi đều đi làm cho một công ty ở một thị trấn cách nhà khoảng chục cây số. Khi họ về nhà vào buổi tối, mẹ họ đã chuẩn bị bữa tối cho họ. Suốt ngày, căn bếp là không gian riêng tư của mẹ.
Mỗi lần cô đến thăm, mẹ cô luôn hỏi các con thích ăn gì rồi lao thẳng vào bếp. Mẹ nghĩ vì con gái và hai đứa cháu chỉ về nhà lâu nên chỉ ở lại thăm nhà 2, 3 ngày nên mẹ chưa bao giờ yêu cầu các con nấu ăn. Trong lúc mẹ vào bếp, cô bé loanh quanh quét nhà, múc nước và giúp mẹ thái thịt, nhặt rau. Cũng có những ngày, trong lúc chờ cơm, chị dẫn các con ra bờ sông thả diều, đạp xe ra cánh đồng gần nhà và kể cho các con nghe về đàn cò mùa đông. Cuộc sống hàng ngày ở thành phố quá bận rộn nên cô tranh thủ những giây phút về nhà để thư giãn.
Cuối tuần, khi bọn trẻ được nghỉ làm, mọi người rủ nhau đi chợ huyện để “lên kế hoạch” tổ chức tiệc. Cá, thịt, tôm, rau… lần lượt được cho vào thúng chở về nhà. Những lúc này, mẹ sẽ giao sân cho hai chị dâu tôi nấu ăn chính. Thứ tự chế biến luôn là các món không cay, xắt nhỏ phù hợp với trẻ nhỏ. Sau đó là các món nướng, gỏi, lẩu thích hợp cho giới trẻ nhâm nhi với bia… Và bố mẹ luôn ăn chung bàn ăn gia đình, không cầu kỳ món này món kia, vị chua cay, mặn nhạt.
Mẹ cô luôn ưu tiên sở thích của chồng, con rể, con dâu, con trai, con gái. Chị dâu tôi thích ăn nhạt, nồi cá, chảo canh của mẹ đều nhạt nhẽo. Nếu mẹ thích ăn xôi và chị dâu thích ăn cơm khô, mẹ sẽ để mắt tới nước để bát cơm múc ra sẽ khô hẳn. Mẹ thích bún bột gạo, chị dâu thích bột mì nên nhất định mẹ sẽ nấu bún bột.
Mẹ mệt mỏi vì tóc trên đầu bạc đi. Nhưng đối với cô, cách đúng đắn để yêu và quay về với mẹ, cô đã phải nhờ một chàng trai xa lạ nhắc nhở để nhớ. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô đã nấu hàng nghìn bữa ăn cho cô. Cô có lúc khen ngon, có lúc lại chê dở. Mẹ cũng có lúc nổi giận nhưng một lúc sau mẹ lại vào bếp nấu ăn.
Mẹ cô chắc giống bà cụ trong phim, bà nói: “Bây giờ, tôi chỉ mong tất cả các con tôi đều bình an, mỗi năm về nhà ngồi với mẹ vài ba lần; còn việc nấu canh, hầm Cá, hãy để tất cả cho cô ấy.”
Thần Thông
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-can-het-moi-viec-trong-bep-a1508342.html” name=””]