Hành trình vượt qua nghèo đói của tôi nếu không có bố mẹ dõi theo, đồng hành, hỗ trợ… chắc chắn sẽ rất khó khăn, thậm chí sẽ không bao giờ thành công.
Tôi là con một trong gia đình. Có lẽ vì vậy mà tôi được yêu mến. Tôi luôn nhớ, khi còn nhỏ, dù gia đình không khá giả nhưng bố mẹ vẫn cố gắng chu cấp đủ cho tôi để tôi có thể ngang hàng với bạn bè. Một chiếc cặp sách mới đầu năm học, quần áo tươm tất đón Tết, hay một chiếc TV có đầu máy để nghe nhạc thiếu nhi… là bao công sức vất vả từ bàn tay mẹ, từ mồ hôi của cha. Bất cứ thứ gì tôi thích, bố mẹ đều dành tiền để mua cho tôi.
Những đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn và lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó thường rất nhạy cảm và dễ dàng nhìn thấy sự hi sinh, yêu thương của cha mẹ dành cho mình. Tôi hiểu được điều này và nhờ đó mà tôi yêu bố mẹ mình hơn.
Yêu thương bố mẹ, tôi nỗ lực học tập và sống tốt giữa những bộn bề của cuộc sống. Từ lớp 10, mẹ cho tôi học ở thành phố Bến Tre – nơi có môi trường học tập tốt nhất tỉnh. Nhiều khi nghe mẹ nói: “Ngày xưa mẹ để con đi, mẹ lo lắng và nhớ con lắm”, tôi giấu nước mắt trong lòng. Bố mẹ buộc tôi phải tách mình ra khỏi con vì muốn con tự lập và có điều kiện tốt hơn để phát triển bản thân.
Tác giả đưa mẹ đi du lịch Thái Lan vào năm 2022 – nơi tác giả đang là nghiên cứu sinh |
Tôi nhớ những lần về nhà sợ con phải nghỉ học xa, mẹ sẽ nấu những món ngon cho tôi ăn. Mẹ nhìn tôi ăn ngon lành và vui vẻ, có khi không ăn mẹ cũng không thấy đói. Món ăn tinh thần của cha mẹ là con cái khỏe mạnh, học giỏi, sống nhân hậu.
Tôi biết điều đó nên tôi cố gắng học hỏi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã dành dụm từng xu tiền học phí mà bố mẹ dành dụm cho tôi. Món quà tôi mang về là kết quả học tập cao. Đi đến đâu trong xóm nhỏ, mẹ cũng tự hào vì “con trai mẹ học giỏi và đẹp trai”.
Mẹ tôi kể, nhiều người có điều kiện hơn gia đình bà thường nói với mẹ: Ước gì con họ học giỏi, ngoan ngoãn như mẹ thì dù khó khăn đến mấy cũng sẽ hạnh phúc. Tôi kể với mẹ, mỗi gia đình đều có hoàn cảnh, lối sống riêng. Đối với gia đình, tôi biết bố mẹ đang đau khổ nên tôi cố gắng làm sao để từng xu trong lon gạo của bố mẹ đều có giá trị.
Cứ thế, tôi từ một đứa trẻ nghèo bước vào đại học. Mẹ quyết định chạy ra chợ khi mẹ và dì Ba dậy sớm lấy hàng và bán lúc 4-5 giờ sáng. Để có hàng ngon, tươi, mẹ và dì tôi phải rời nhà lúc 2 giờ. Đây là lúc mọi người ngủ ngon nhất và mẹ tôi phải thức để kiếm tiền trang trải cho việc học của tôi. Học phí càng đắt, mẹ càng lo lắng thì bố lại càng vất vả. Từ chạy chợ đến làm vườn, buôn bán đủ thứ, làm việc chăm chỉ, miễn là có đủ tiền cho con đi học. Tôi cố gắng không nợ tiền và còn giúp đỡ bố mẹ bằng cách đi làm thêm, kiếm tiền lo cơm nước cho mẹ và trả một phần tiền thuê nhà…
Ngày tôi tốt nghiệp, bố mẹ tôi vô cùng vui mừng. Sau đó tôi tìm việc làm, trở thành giáo viên ở Sài Gòn, rồi học cao học. Tôi chinh phục những mục tiêu nhỏ để hướng tới mục tiêu lớn hơn – tạo dựng sự nghiệp cá nhân, nhưng đồng thời đó cũng là món quà dành cho bố mẹ, đặc biệt là mẹ tôi – người đã thức khuya làm việc vất vả để bảo vệ tôi. Anh lo lắng cho em nhiều thứ.
Mỗi khi có chuyện buồn hay vui xảy ra, tôi đều nhắn tin hoặc gọi điện cho mẹ. Đôi khi không phải để hỏi ý kiến hay lời khuyên mà chỉ để biết ai đó đang lắng nghe và hiểu bạn. Mẹ đã ở đó bình yên và khỏe mạnh, cho tôi một nơi để trở về mỗi ngày lễ, hay khi gặp khó khăn, biến cố…
Có người nói, hãy dành thời gian cho cha mẹ khi họ còn sống. Nếu bạn ở gần, hãy dùng bữa cùng bố mẹ, ăn cùng nhau, đặt điện thoại xuống và nói chuyện. Nếu ở xa thì hãy thường xuyên gọi điện về thăm nhà, giữ gìn sức khỏe, sống bình yên, xây dựng sự nghiệp ổn định để cha mẹ yên tâm. Tôi không dám nói mình đã làm tốt những điều này, nhưng tôi đang cố gắng hướng tới điều này, làm tốt nhất có thể. Giống như cách đây vài năm, khi tôi trở thành giảng viên khoa ngoại ngữ một trường đại học lớn ở TP.HCM, bố mẹ tôi rất vui và yên tâm về tôi.
Hành trình vượt qua nghèo đói của tôi nếu không có bố mẹ dõi theo, đồng hành, hỗ trợ… chắc chắn sẽ rất khó khăn, thậm chí sẽ không bao giờ thành công. Dù tôi là ai, giảng viên, nghiên cứu sinh, tiến sĩ hay bất kỳ danh hiệu nào trong cuộc sống khiến người ta mơ ước, khi trở về quê hương Giồng Trôm, tôi chỉ là đứa con nhỏ của bố mẹ.
Năm 2022, tôi đưa mẹ sang Thái Lan – nơi tôi đang làm nghiên cứu sinh. Tôi thường kể với mẹ, mẹ đã chịu nhiều đau khổ, giờ đây mẹ nhớ lại sự bình yên và hạnh phúc. Mẹ tôi mỉm cười. Đó có lẽ là câu trả lời mà mẹ tôi đồng tình, nhất là mỗi lần chúng tôi đi đây đi đó.
Le Truong An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-kho-nhieu-roi-gio-me-hanh-phuc-nhe-a1507302.html” name=””]