Mẹ tôi và biết bao bà mẹ trên đời này đều sống vì con như vậy. Mẹ ốm nhiều lần, tôi về nhà rồi ra đi thật nhanh. Có lần tôi nằm viện và mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc tôi mãi mãi.
Nghe tin tôi nhập viện, mẹ dặn dò bố mọi việc trong nhà, rồi nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo rồi bắt xe buýt vượt hàng trăm cây số để về với con. Mẹ bảo lần này tôi không bị say tàu xe như bao lần nữa. Có lẽ, bản năng của người mẹ không cho phép mình say khướt khi biết con mình đang nằm trong phòng bệnh.
Chứng dị ứng thuốc gây mê khiến toàn thân tôi ngứa ngáy khó chịu, cơn đau dịu đi nhờ sốt nóng, sốt lạnh và hôn mê suốt ngày. Lưng tôi áp vào chiếc giường bệnh ẩm ướt, người tôi mệt mỏi, không thể đứng dậy được. Mẹ nhúng chiếc khăn mềm vào chậu nước ấm để rửa mặt và lau toàn thân cho tôi.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Tôi đã lớn rồi nhưng lúc đó tôi như đứa trẻ 5 tuổi, nhút nhát, sợ đau và có lúc khóc. “Hãy cố gắng ăn một chút để lấy lại sức!” – Nói rồi mẹ thổi và đút cho tôi thìa cháo. Mùi cháo mềm và bàn tay ân cần của mẹ vẫn khiến tôi khó nuốt. Mẹ nhẹ nhàng nói: “Miệng con đắng lắm phải không? Mỗi lần cố gắng ăn nhiều một chút nhé con”.
Mẹ ngồi nhìn những giọt dịch truyền nhỏ xuống tay tôi. Mẹ pha thuốc cho tôi uống, mẹ đắp chăn cho tôi nằm. Mẹ ngồi bên giường, âu yếm con gái trong giấc ngủ chập chờn. Mẹ gọi điện cho bố: “Con nó còn yếu lắm, mặt xanh như lá. Chờ nó xuất viện, mẹ định ở lại chăm sóc cho đến khi nó khỏe lại rồi mới về”. Vậy mà tôi vẫn định giấu mẹ vì sợ mẹ lo lắng cho tôi nên mẹ sẽ bị đau đầu kinh niên.
Tôi thương mẹ tôi đang ngủ ngon lành trên chiếc giường trống lúc nửa đêm mà phải thức dậy khi có bệnh nhân mới bước vào. Mẹ nằm chung giường với tôi và nhiều lần tôi trằn trọc, trằn trọc cũng phải thức giấc. Thế rồi gần một tuần đã trôi qua, tôi đã khá hơn nhiều. Từ việc ăn uống, đi lại đến vệ sinh cá nhân tôi đều có thể tự làm được. Chỉ vài ngày trước, nếu không có sự giúp đỡ của mẹ, tôi sẽ không biết phải làm gì.
Nói chính xác hơn, với mẹ, việc tôi lười biếng, than vãn, cằn nhằn hay xấu xí một chút cũng không thành vấn đề. Làm mẹ là điều kỳ diệu thiêng liêng nhất. Tôi thật may mắn khi được làm con của mẹ, được mẹ chăm sóc, an ủi tôi. Và tôi nhận ra, đó cũng chính là niềm hạnh phúc của mẹ.
Một ngày trước khi xuất viện, tôi giục mẹ về nhà. Mắt mẹ thâm quầng vì thiếu ngủ, cơ thể mệt mỏi vì lo lắng. Mẹ chắc nhớ nhà, nhớ vườn… Không có mẹ, những cọng rau chưa hái sẽ căng ra và vướng vào nhau.
Không biết bố có nhớ cho lợn ăn đủ và nhớ thả gà con xuống ổ không? Bố có tự nấu ăn và ăn đủ không? Không có mẹ, mọi thứ ít nhiều hỗn loạn. Về đến nhà mẹ dặn đủ thứ: “Một ngày nào đó mẹ về, con nhớ ăn uống và nghỉ ngơi nhiều nhé”. Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng mẹ cho đến khi khuất bóng ở hành lang bệnh viện.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Đó là mẹ tôi, giản dị và mộc mạc. Đó là mẹ tôi, hoàn toàn lo lắng cho con mình. Tôi nhớ đến mẹ trong mỗi niềm vui lớn nhỏ, những lời động viên, sẻ chia đầy yêu thương của mẹ luôn là ánh sáng soi đường cho tôi tự tin, bình tĩnh tiến về phía trước trong cuộc sống.
Mẹ tôi và biết bao bà mẹ trên đời này đều sống vì con như vậy. Mẹ ốm nhiều lần, tôi về nhà rồi ra đi thật nhanh. Có lần tôi nằm viện và mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc tôi mãi mãi. Mẹ ơi, con gái của con nhớ mẹ lắm!
Moc Nhien
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-day-a1503592.html” name=””]