Mẹ dạy tôi: “Cuộc đời giống như đi xe đạp. Để giữ thăng bằng, bạn phải luôn tiến về phía trước.”
Gia đình đối với tôi là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc, vì ở đó có mẹ. Mẹ là người quan trọng nhất, là người mang lại cho tôi nhiều cảm hứng và năng lượng sống bằng nụ cười dịu dàng và trái tim yêu thương vô bờ bến. Mẹ đã đưa tôi đến thế giới rộng lớn này, che chở cho tôi và cho tôi một tuổi thơ ấm áp, bình yên.
Mẹ dạy tôi thế nào là “Trước học lễ – Sau học văn”, hướng dẫn tôi biết yêu thương, cảm thông và thấu hiểu những hoàn cảnh xung quanh… Tôi nghĩ thế giới của mẹ chắc hẳn rất nhỏ bé – chỉ có thể chứa đựng những đứa con.
![]() |
Tác giả và mẹ. Dù đi đâu đôi ta cũng muốn đi cùng nhau |
Mẹ tôi là giáo viên dạy văn. Mẹ tôi thường nói: “Văn học là con người. Sống trong văn học là sống trong cuộc đời”. Và chính nguồn văn chương trong mẹ tôi – từ những bài thơ hay đến những câu chuyện đã nuôi dưỡng tôi, đưa tôi vững vàng vượt qua mọi ngã rẽ của cuộc đời. Lớn lên tôi học được sự nỗ lực, quyết tâm từ mẹ. Người mẹ trao quyền và rèn luyện cho con tính kiên nhẫn, chịu đựng đau đớn, chăm chỉ và biết thích nghi với hoàn cảnh trên con đường trưởng thành.
Cách đây vài năm, gia đình tôi gặp phải biến cố. Bệnh nặng đã cướp đi bố tôi. Sự ra đi của bố tôi dường như đã mang theo một phần nụ cười và bầu trời mà ông đã tạo ra cho tôi suốt 15 năm qua. Mẹ lại nuốt nước mắt đứng dậy hoàn thành nốt công việc bố còn dang dở. Mẹ đã tạo ra một bức tường vô hình nhưng vô cùng chắc chắn và vững chắc để bảo vệ đàn con. Giờ đây, vừa là mẹ, vừa là cha, mẹ đã trở thành điểm tựa.
Mẹ dạy tôi: “Cuộc đời giống như đi xe đạp. Để giữ được sự cân bằng, con phải luôn tiến về phía trước”. Mẹ lan tỏa thái độ đó vào cuộc sống trong gia đình và xã hội. Sống lạc quan là cách chúng ta vui vẻ chấp nhận những thay đổi xung quanh, nhìn vấn đề theo hướng tích cực. Mẹ giúp con nhận ra những giá trị trong cuộc sống, tăng hiệu quả công việc và học tập.
Mẹ mạnh mẽ, kiên cường nhưng rất dịu dàng. Sau khi nghỉ việc trong ngành giáo dục khi đến tuổi nghỉ hưu, mẹ cô lại tham gia công tác xã hội. Đôi chân nhỏ của mẹ vừa rời khỏi bục giảng, chậm rãi đi tiếp trên những con đường làng… Và giờ đây, tôi cảm nhận được sức mạnh, nghị lực, nhiệt huyết trong mẹ; Sau mỗi công việc hoàn thành, nụ cười ấm áp lại hiện lên trên môi.
Mỗi lần làm công việc hòa giải, nạo vét kênh lũ, làm đường giao thông nông thôn… Tôi biết mẹ rất mệt nhưng mẹ vẫn vui vì có thể giúp đỡ được làng, mang lại niềm vui cho mọi người và có thể đóng góp cho xã hội. Nhưng tôi cũng hiểu rằng mẹ tôi làm được như vậy là nhờ lòng từ bi và tình thương bao la của mẹ.
Lúc rảnh rỗi mẹ trồng cây và chăm sóc hoa. Tôi thích ngắm nhìn nụ cười của mẹ mỗi khi ngắm hoa lan nở rộ; Tôi thích nhìn đôi bàn tay già nua, thon gọn và gầy gò của mẹ. Nó thể hiện sự cần cù, chăm chỉ và mong muốn mang lại những điều tốt đẹp nhất cho con em chúng ta.
Tình yêu tôi dành cho mẹ thật khó diễn tả, bởi nó có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Đó là sự gắn bó không thể tách rời từ khi sinh ra, là tình yêu sâu sắc đối với mẹ – người thầy đầu tiên luôn ở bên cạnh và dịu dàng chăm sóc chúng ta. Đó là lòng biết ơn sự hy sinh của mẹ để tôi được học tập và trở thành một con người… Chúng ta chỉ có thể cảm nhận được cảm giác đó bằng trái tim chứ không thể diễn tả bằng lời.
Trần Ngọc Hoài Vy (Lớp 10A2)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-la-tat-ca-cua-toi-a1506973.html” name=””]