Nghe tiếng chuông điện thoại và nhìn thấy số của Út, tim mẹ tôi như lỡ nhịp. Dù kiếm được nhiều tiền nhưng Út có mua lại được cho mẹ một giây phút bình yên?
Mang về nhà quà tặng mẹ, mang lại bình yên (ảnh minh họa) |
Bạn tôi kể rằng bó hoa đầu tiên cô nhận được từ con trai là vào ngày 20 tháng 10, khi nó mới vào đại học. Con trai bà từ quê vừa lên thành phố. Khi thấy bạn bè mua hoa tặng mẹ, anh lập tức bắt chước bà. Con của cô cho biết, anh đã ôm bó hoa suốt 4 tiếng đồng hồ trên xe vì sợ hoa sẽ hỏng.
Nhận hoa từ con, bà rất vui và cảm động khi nhìn thấy con mình lớn lên và trưởng thành hơn. Điều tôi vui hơn là sau vài tháng xa nhà, con tôi đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Trước đây tôi chỉ lo việc học. Khi đến bữa tối, bạn phải chuẩn bị sẵn trên bàn. Cô cũng là ủi quần áo cho con mình. Cô cũng biết bảo vệ con mình quá là không đúng, nhưng thấy con mình học hành chăm chỉ như vậy, cô không đành lòng bắt con làm việc nhà.
Bây giờ cậu học sinh về nhà đã biết giúp mẹ nấu ăn, dọn bàn ăn, phơi quần áo. Tôi biết nói: “Mẹ ơi, con mệt rồi, con cần nghỉ ngơi, con mệt quá rồi…”. Biết nghĩ cho mẹ và yêu thương mẹ là món quà tuyệt vời dành cho mẹ.
Sau khi ly hôn, bạn tôi phải rời nhà chồng và một mình nuôi hai con trai. Đứa lớn 8 tuổi, đứa nhỏ 6 tuổi. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm bạn dậy nấu bữa sáng rồi đánh thức hai con dậy. Chuẩn bị cho con đi học, mẹ đi làm. Chiều chiều bạn bận rộn đón con, đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp… Bạn một mình, vừa gần gũi vừa buồn bã vô cùng. Có những lúc kinh tế quá bức xúc, đứng trên sân thượng nhìn xuống phố, bạn bế tắc, muốn bỏ cuộc và kết thúc tất cả. Trở về phòng, nhìn hai con ôm nhau ngủ ngon lành, bạn rơi nước mắt thương con.
Đêm qua nhà bạn bị trộm và mất một số đồ đạc. Chiều hôm sau, tôi và bố mẹ về nhà thì thấy cửa hé mở. Bạn nắm chặt tay hai đứa con, run rẩy nhìn ra cửa. Bạn không biết điều gì khủng khiếp đang chờ đợi hai mẹ con sau cánh cửa. Bọn trộm vẫn còn ở đó à? Nhà còn mất gì nữa?
Đứa lớn bất ngờ vùng ra khỏi tay bạn mình và giật lấy cây chổi của người hàng xóm để ngoài cửa. Bé làm theo và chạy lại lấy máng đổ rác. Hai đứa trẻ cầm “vũ khí”, đứng trước mặt bạn, ưỡn ngực nói: “Mẹ ơi, đứng đằng sau, để chúng con bảo vệ mẹ”.
Lúc đó bạn rơi nước mắt, thấy nỗi sợ hãi, khó khăn của mình bỗng trở nên nhỏ bé. Nếu hai đứa con nhỏ của bạn có thể lao tới vì bạn thì bạn sẽ vượt qua mọi khó khăn vì con mình.
Trái ngọt bạn nhận được chính là tình yêu thương và sự che chở của con cái, dù đôi tay đó còn nhỏ bé. Bạn chợt thấy hành trình phía trước của hai mẹ con bỗng tràn ngập niềm tin và hy vọng.
Tôi nhớ mẹ tôi thường lơ đãng, buồn bã than thở: “Ut lại nghỉ việc rồi”. Anh ta lăng nhăng quá, tôi buồn quá”, “Ut vay tiền, tôi không biết phải làm sao, chủ nợ đến đòi, mẹ tôi phải trả thay cho tôi. Út không suy nghĩ kỹ. Con không thể lo cho nó mãi được”… Tôi nghe mẹ than thở mà thấy buồn, giận Út vì đã khiến mẹ phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Út học vừa phải. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm. Mẹ con tôi thở phào nhẹ nhõm, tạm yên tâm về chuyện đó. Nhưng tính cách của Út là người thích phiêu lưu và mong muốn làm giàu nhanh chóng. Út cùng bạn mở quán trà sữa. Mở cửa hàng mà không biết quản lý nhân viên, không giám sát việc xuất nhập sản phẩm, cửa hàng sớm đóng cửa. Lúc đó mẹ tôi phải bán cây vàng để trả nợ cho Út.
Sau này, Út đầu tư xây dựng một sân bóng mini. Hai đội bóng thường xuyên cãi vã và phung phí tiền thuê sân vận động. Đôi khi xảy ra xô xát và Út phải gọi công an đến giải quyết.
Mẹ nói chỉ cần Út làm công chức bình thường và nhận được mức lương đủ sống thì mẹ sẽ vui. Mẹ không cần Út làm giàu… Út không hiểu được ước mơ giản đơn đó của mẹ. Út nghĩ mình phải kiếm được nhiều tiền. Cậu út phải mua ô tô, phải mua vé cho mẹ đi du lịch khắp nơi, thậm chí là nước ngoài… Nhưng kiếm được nhiều tiền có lẽ còn là một chặng đường dài.
Mỗi lần nghe điện thoại reo và nhìn thấy số của Út, lòng mẹ lại thắt lại lo lắng. Tôi nghĩ dù Út có kiếm được nhiều tiền thì liệu cậu có mua lại được những giây phút bình yên của mẹ không?
Điều mẹ cần là cho con được sống bình yên, được quan tâm đến tình cảm của mẹ. Con cái mua hoa, mua quà, mang tiền về nhà cho mẹ nhưng cuộc sống sóng gió, mẹ không vui.
Có những lúc người con ngồi lại và tự hỏi liệu mình có làm mẹ đau khổ không? Những hành động bốc đồng, bốc đồng nhất thời, đối với con chỉ là nhẹ nhàng như cái vẫy tay, nhưng đối với người mẹ, đó là sự băn khoăn, lo lắng, đau lòng. Tôi luôn cầu nguyện cho các con tôi được an toàn và không có chuyện gì xảy ra.
Người ta thường nói ngay từ khi con chào đời, trái tim của người mẹ đã ở ngoài lồng ngực. Trái tim ấy luôn hướng về các em, mong các em bình an. Con cái sống tốt là món quà lớn nhất của mỗi người mẹ.
Thủy Gương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ngay-phu-nu-viet-nam-20-10-chi-can-con-mang-binh-yen-ve -cho-me-a1503752.html” name=””]