Có bao nhiêu người trong chúng ta vẫn giữ thói quen viết nhật ký để ghi lại những khoảnh khắc trong cuộc sống?
Những ngày mưa, tôi có thói quen ngồi bên cửa sổ, lật giở từng trang nhật ký cũ của bố. Cuốn nhật ký đã phai màu, bìa ngoài cũ kỹ, như thể nó mang theo cả thời gian và ký ức của bố. Bố tôi viết nhật ký khi ông còn trẻ, khi ông còn là một chàng trai trẻ mới bắt đầu cuộc sống với những ước mơ và hoài bão lớn lao.
Bố tôi kể rằng hồi còn nhỏ, ông thường theo ông nội ra đồng vào sáng sớm, đi chân trần trên mặt đất vẫn còn ướt sương đêm.
Ảnh của Shutterstock |
Hình ảnh quê hương hiện lên qua từng câu chữ chân thật, giản dị nhưng đầy cảm xúc. Mỗi bữa cơm gia đình là kết quả của bao ngày nắng mưa trên đồng ruộng. Dù cuộc sống khắc nghiệt nhưng những câu chuyện về tuổi thơ của cha tôi luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui.
Khi còn trẻ, cha tôi đã rời quê hương để lên thành phố học tập và làm việc. Đó là thời kỳ hỗn loạn, khi đất nước đang thay đổi và cuộc sống ở thành phố không bao giờ dễ dàng. Trong nhật ký của mình, cha tôi đã viết về những đêm dài ông ngồi làm việc tại bàn làm việc, hy vọng kiếm đủ tiền gửi về nhà cho ông bà.
Những ngày đầu khởi nghiệp rất khó khăn, nhiều lúc bố tôi muốn bỏ cuộc. Nhưng với ý chí và quyết tâm của mình, ông đã vượt qua tất cả. Tôi đọc những dòng này và không khỏi ngưỡng mộ ông.
Bố dành hẳn một phần nhật ký để viết về Mẹ – người phụ nữ đã đồng hành cùng bố qua nhiều năm tháng khó khăn. Bố không phải là người có thể nói những lời hoa mỹ, nhưng từng lời bố viết về Mẹ đều đầy lòng kính trọng và yêu thương.
Bố kể cho tôi nghe về những đêm mẹ ngồi bên bàn may quần áo cho cả nhà, những lúc mẹ thức khuya lo lắng khi bố đi công tác. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng bố mẹ đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, thử thách để xây dựng một mái ấm hạnh phúc.
Nhiều năm sau, khi anh trai tôi và tôi chào đời, nhật ký của cha tôi dần trở thành bức chân dung gia đình. Ông viết về những ngày tôi học những từ đầu tiên và chập chững những bước đi đầu tiên. Ông viết về em trai tôi – cậu bé nghịch ngợm luôn khiến chúng tôi đau đầu nhưng lại mang đến niềm vui bất tận.
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstok |
Tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương của cha qua từng trang, từng dòng, đặc biệt là những nỗi lo lắng, trăn trở của một người cha khi con mình trưởng thành. Những dòng nhật ký về tôi, đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhặt như “Hôm nay con gái cười rất tươi” hay “Con gái đi học về được 10 điểm, bố rất tự hào” nhưng với cha, đó là niềm hạnh phúc lớn lao.
Trong nhật ký của mình, bố tôi đã viết về lần đầu tiên tôi nhìn thấy đại dương, lần đầu tiên em trai tôi hét lên sung sướng khi chạm vào làn nước biển mát lạnh. Những ký ức đó, mặc dù thời gian đã trôi qua, vẫn sống động trong ký ức của bố tôi và giờ đây, qua từng trang nhật ký, chúng cũng trở nên bất tử đối với tôi.
Điều khiến tôi xúc động nhất khi đọc nhật ký của cha tôi có lẽ là những trang cuối, khi ông viết về những suy nghĩ và mối quan tâm của mình về tuổi già. Ông biết rằng thời gian không chờ đợi bất kỳ ai, rằng sức khỏe của ông không còn như trước nữa. Những lo lắng của ông về tương lai của tôi và anh trai tôi đã trở thành trọng tâm trong những mục nhật ký cuối cùng của ông.
Bố tôi lo lắng rằng liệu chúng tôi có thể tự lập và sống tốt khi ông không còn nữa không. Tuy nhiên, ông luôn tin rằng với những gì ông và mẹ tôi đã dạy, chúng tôi sẽ lớn lên và sống một cuộc sống có ý nghĩa.
Nhật ký của cha tôi không chỉ là một cuốn sổ tay mà còn là báu vật vô giá mà cha để lại cho tôi. Qua từng dòng chữ, tôi hiểu thêm về cha tôi, về những hy sinh thầm lặng mà cha đã dành cho gia đình.
Bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi hay lạc lõng, tôi lại mở cuốn nhật ký đó ra để nhớ rằng tôi luôn có cha bên cạnh dù ông có còn hiện diện trên cuộc đời này hay không.
Nguyễn Văn Nhật Thành
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cuon-nhat-ky-cua-ba-a1532288.html” name=””]