Tâm đã ngồi ở nhà chơi game trên máy tính được vài năm rồi. Xung quanh làng không có nhà máy nào cần công nhân, nhu cầu tuyển dụng gần như bằng 0.
Con hẻm nhỏ dọc đường tàu bỗng trở nên nhộn nhịp với sự xuất hiện của Tấm. Anh bước vào quán bún bò của dì Út, ngồi được một lúc thì người lớn trong ngõ tiếp tục xuất hiện. Hàng chục người ngồi quanh Tâm đầy lo lắng, nghe anh kể chuyện anh cùng bạn bè trốn khỏi một công ty nước ngoài ở Campuchia, theo con đường nhỏ về nhà rồi xuyên đêm về Sài Gòn.
Tâm là cháu của dì Út. Những người trong con hẻm dọc đường tàu này đều xuất thân từ làng quê miền Trung đó nên Tấm được coi là con cháu. Làng đã lâu không còn nhiều người trẻ. Khi việc làm nông không đủ sống, họ đổ xô lên thành phố tìm việc làm, người này dẫn đầu người khác. Họ sống trong các thôn để phụ giúp khi đêm tắt đèn, chủ yếu làm các công việc dịch vụ như bán hàng nhà hàng, quán cà phê, chạy xe ôm, phụ bếp, giao hàng…
Những năm gần đây, phong trào xuất khẩu lao động tăng cao, gia đình nào cũng vay mượn tiền để đầu tư cho con cái. Các nhóm đã đi đến Nhật Bản, Hàn Quốc, Châu Âu và một số nhóm đã đi xa đến tận Châu Phi. Tuy nhiên, để đi được với những phương pháp “hợp pháp”, bạn phải có sẵn một số tiền từ vài trăm triệu đồng đến gần tỷ bạc. Thế là con cái gia đình nghèo chấp nhận làm “người rơm” mà sang Campuchia. Có một vài người trong làng đã đi theo con đường đó. Tất nhiên, sau Tết không có ai quay lại. Phải chăng cuộc sống xa lạ, dễ kiếm tiền khiến trẻ em quên mất quê hương?
Hình minh họa |
Cách đây nửa năm, Tâm cũng đi “làm ăn” ở Campuchia. Gọi là kinh doanh nhưng nghe bạn bè giới thiệu, anh vào đó làm “việc nhẹ lương cao” cho sếp nước ngoài. Không ai muốn ngăn cản Tâm. Anh ấy đã ngồi ở nhà với máy tính chơi game được vài năm rồi. Xung quanh làng không có nhà máy nào cần công nhân, trung tâm tỉnh có khu công nghiệp nhưng sau dịch Covid-19, nhu cầu tuyển dụng gần như bằng 0.
Nhà Tâm có dì Út bán bún bò ở Sài Gòn. Cha mẹ cô thay phiên nhau gửi hai chị gái đi làm thuê với dì bán hàng, cho đến khi lấy chồng hoặc về quê mở cửa hàng. Dù cả gia đình muốn Tấm giúp dì Út học nghề nhưng chú Út cho rằng mình không phù hợp với công việc đó nên quyết định không đi.
Trước khi sang Campuchia, Tâm khoe với bạn rằng mức lương tháng sắp tới của anh có thể lên tới 80 triệu đồng nếu chăm chỉ, không thua kém những người đi làm ở Nhật Bản. Sau đó, 2 ngày sau, anh báo rằng ở bên kia biên giới, anh đang “làm công việc mình yêu thích”. Đó là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho bố mẹ. Sau đó không có dấu hiệu, không có manh mối.
“Tôi bị nhốt trong nhiều tòa nhà lớn, đi bằng ô tô vào ban đêm, không cách nào xác định được mình đang ở đâu. Công việc, thật khó diễn tả, nhưng nếu nói ra thì cũng tốt… ra ga sớm. Họ là vậy đó. gọi là tội phạm công nghệ”, Tâm nói, khuôn mặt vẫn còn đầy hoảng loạn sau cuộc vượt ngục.
Dì Út bình tĩnh nói: “Được rồi, con về làng để bố mẹ gặp con trước nhé”. Nếu cháu không thích phục vụ mì thì quay lại đây chú sẽ tìm lớp cho cháu học sửa xe máy.” Bác Ba xua tay: “Cứ từ từ, để nó ở lại coi quán. Ban ngày , tôi cho anh mượn chiếc xe máy cũ ra ngõ để đi xe ôm. Này Tâm, chiếc xe đó là kỉ niệm của anh, anh sẽ cho em trả góp lâu dài, nhưng anh không thể cho Cho dù tôi có cấp vốn thì yêu cầu của tôi là mỗi tháng bạn vẫn phải gửi 2 triệu đồng về cho mẹ bạn, bố mẹ bạn ốm nặng từ khi bạn đi, tôi tưởng là do ông ấy bắt bạn đi xa như thế.”
Tâm cúi đầu sâu hơn. Nghe các cô các chú bàn đi bàn lại, anh thận trọng nói: “Được rồi, về báo địa phương đi, sau đó tùy các cậu. Nếu may mắn không bị nhốt mà chỉ cần phạt tiền hoặc quản thúc, tôi sẽ bán bún bò cho bà Hải. Ở với bố mẹ một thời gian, tôi vào Sài Gòn học nghề và làm nghề chạy xe ôm”. “Ừ, thế thôi, cứ từ từ mà ăn, uống, ngủ, nghỉ ngơi đi, để mẹ mua vé tàu về nhà và gọi điện cho bố mẹ” – dì Út kết luận.
“Dạ, cảm ơn” – Tâm lẩm bẩm, duỗi chân. Nó đã trở về quê hương. Cẳng chân của nó đầy những vết sẹo do bị đánh đập và xiềng xích. Anh chợt nhớ lại những ngày bị nhốt trong bóng tối dày đặc, không thể nhận thức được thời gian và không gian, nhớ lại những ngày anh bị đói và vàng mắt vì không đạt chỉ tiêu… Nhưng tất cả những điều đó đã lùi xa. Nó trốn thoát và quê hương chào đón nó với vòng tay rộng mở.
chim hoàng yến
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/que-nha-van-doi-a1505606.html” name=””]