“Tôi chỉ cầu trời cho tôi có sức khỏe tốt để có thể chăm sóc chồng con”, cô nói. Người thân, người quen khuyên cô nên bỏ chồng, cô nói: “Bỏ chồng thì làm sao tôi sống được? Anh ấy cũng là cha của con tôi”.
![]() |
Công việc hàng ngày của chị Nga |
Chiều muộn, chị Nguyễn Thị Nga (xã Phú Lộc, huyện Phù Ninh, tỉnh Phú Thọ) vẫn đang loay hoay với đống hàng vừa mua. Hôm nay, tôi “trúng chiêu”, gặp chủ xưởng cơ khí và gọi điện bán hơn 2 tạ sắt vụn, chai lọ, xe đạp cũ.
Cô không thể vận chuyển bằng xe máy nên phải thuê xe tải chở về nhà. Thấy trong xe của mình có chai nước, tài xế định xin một ngụm cho đỡ khát nhưng cô nói đó là chai rượu chứ không phải nước. Nhìn thấy sự ngạc nhiên của mọi người, cô cười khổ. “Rượu cho chồng, buổi sáng uống một chén, để ở đây đến tối. Tôi đành phải mang theo, không dám giấu ngoài vườn, anh ấy sẽ tìm ra ngay. Thật là đau khổ!”.
Nhìn khuôn mặt khắc khổ, đẫm mồ hôi của người phụ nữ gần 60 tuổi, bà toát lên sự mạnh mẽ và tự tin. Cô cho biết, từ khi lấy chồng mấy chục năm, chưa bao giờ cô khổ sở như bây giờ.
Chồng cô trước đây là một công nhân xây dựng có tay nghề cao, sát cánh cùng cô phát triển kinh tế gia đình và nuôi dạy con cái. Rồi bỗng dưng anh có thói quen uống rượu – uống rượu không ngừng, ngày nào không uống rượu anh cũng mắng vợ con, nhưng khi say anh cũng chửi vợ. Hậu quả của việc uống rượu, ông mắc cùng lúc hai căn bệnh nguy hiểm: ung thư gan và ung thư dạ dày.
Mới đây, cô phải đưa anh đến bệnh viện để điều trị, cắt bỏ 1/3 dạ dày của anh, tiêu tốn hơn 100 triệu đồng. Những chuyến đi vất vả, vất vả đến mức từng đồng tiền kiếm được cô đều dành hết cho việc chữa bệnh cho chồng. Cô tự động viên mình phải mạnh mẽ vì chồng và các con. Trong khi chăm sóc chồng ốm đau, bà còn phải đầu tư cho hai cô con gái học xong đại học và cậu con trai út học xong cấp ba. Cô con gái lớn tốt nghiệp đại học ngoại ngữ và có chứng chỉ sư phạm nhưng vẫn đang loay hoay tìm việc làm.
Thấy con rể mang tiền đi xin việc cho vợ, bà thương xót nên khuyên nhủ: “Ở đâu thuận tiện thì làm việc đó. Nếu lấy tiền đi xin việc thì khi nào mới được. ” Con gái nghe lời mẹ xin vào làm phiên dịch cho một doanh nghiệp, công việc hiện đã ổn định Con gái thứ hai học đại học nông nghiệp, chuyên ngành chăn nuôi và thú y, làm việc cho một công ty chuyên ngành trong sản xuất thức ăn chăn nuôi.
Người con út thấy bố ốm, mẹ làm ăn khó khăn nên xin đi làm công nhân ở khu công nghiệp gần nhà, mỗi tháng giúp mẹ vài triệu đồng.
Dù còn nhiều khó khăn nhưng chị hài lòng vì các con đều tiến bộ trong học tập và hiện tại đều đã có công việc ổn định và gia đình riêng. Công việc của cô bây giờ là kiếm tiền và dành dụm để nuôi chồng. Cắt 1/3 dạ dày, chồng cô vẫn tiếp tục uống rượu vì “đằng nào anh cũng chết. Tôi cứ uống”.
Cô hiểu tâm lý của một người bệnh chán đời, không còn tinh thần vượt qua khó khăn, chỉ biết buông xuôi số phận. Vì vậy, cô không trách móc anh, cũng không than thở cho số phận của mình. Cô âm thầm cai rượu cho chồng. Sợ anh uống nhiều sẽ gây hại cho sức khỏe, bà giấu chai rượu ngoài vườn, dùng bạt che lại và đặt mấy viên gạch lên trên. Buổi sáng cô cho anh 1 ly, buổi chiều 1 ly.
Một hôm, khi bà ra vườn lấy rượu cho chồng thì thấy vò rượu đầy nước. Cô dỗ dành hỏi chồng, anh thú nhận ra vườn tìm chai rượu, uống hết rồi đổ nước vào. Từ đó, mỗi lần đi làm cô đều mang theo một chai rượu. Người chồng yếu đuối, tức giận không tìm được chai rượu nên mắng vợ con. Cô cố chịu đựng, trong hoàn cảnh như vậy, la hét chỉ khiến cô thêm mệt mỏi mà thôi. Cô cho rằng chỉ cần ở bên nhau thì nên duy trì ý nghĩa vợ chồng. Cô dặn các con đừng thô lỗ, coi thường cha mà hãy động viên, quan tâm, chăm sóc cha để các con hy vọng cha ngày càng tiến bộ và một mái ấm hạnh phúc.
Hàng ngày, sau khi lo bữa sáng cho chồng, chị lại đi trên chiếc xe máy cũ kỹ, đi từ làng này sang làng khác để mua phế liệu, chai lọ. Có những ngày bạn “đánh lừa” và lãi vài trăm nghìn đồng. Những ngày khác, bạn rơi vào tình trạng suy thoái và không có đủ tiền đổ xăng.
“Tôi chỉ cầu trời cho tôi có sức khỏe tốt để có thể chăm sóc chồng con”, cô nói. Người thân, quen biết khuyên cô nên bỏ chồng: “Sao cứ phải ôm nợ?” “Quên đi, mọi người sống thế nào? Anh ấy cũng là cha của con tôi” – cô nhẹ nhàng trả lời.
Phuong Quy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bo-roi-nguoi-ta-song-ra-sao-a1506303.html” name=””]