Cho đến bây giờ, khi con gái chúng tôi đã 4 tuổi, anh vẫn là người quản lý mọi hoạt động hàng ngày của con, như anh nói, để tránh khiến “thần kinh yếu” của tôi lại bị quá tải.
Thực sự cho đến thời điểm này, tôi không nhớ rõ khoảnh khắc mộng mơ đó, tôi chỉ biết rằng tôi đã cố hét lên, đứng dậy và cố nhảy từ tầng 2 xuống đất. May mắn thay, người nhà đã có mặt và ngăn chặn.
Lần đầu tiên mang bầu, ở một nơi xa xôi, ngày nào tôi cũng mong được gặp con gái nhỏ. Trước ngày sinh nhật, vợ chồng tôi đã đích thân chuẩn bị căn phòng với những đồ trang trí xinh xắn. Tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng, thơm tho. Tôi tưởng tượng được vuốt ve làn da mịn màng của con, ôm con và hít thở “quả bóng bông” bé nhỏ được dệt thơm mùi sữa mỗi ngày…
Ảnh mang tính chất minh họa – Freepik |
Tuy nhiên, ngày tôi chờ đợi tựa như một giấc mơ khủng khiếp. Khi mang thai được 39 tuần, tôi bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ và được đưa đến bệnh viện. Mặc dù bụng tôi rất đau nhưng cổ tử cung của tôi vẫn mở ra từ từ. Bác sĩ không chỉ định mổ lấy thai mà cố gắng cho tôi sinh thường. 2 tiếng trôi qua, rồi 5 tiếng, rồi 1 ngày… Người ta nói, không có gì đau đớn bằng việc sinh con. Bây giờ tôi thực sự hiểu. Tôi không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì, đầu tôi quay cuồng với cơn đau điên cuồng.
Đến ngày thứ hai, cơ thể tôi gần như kiệt sức. Lúc này, vì lo ngại cho sức khỏe của cả mẹ và thai nhi, các bác sĩ đã phải sử dụng các biện pháp máy móc để giúp tôi sinh nở. Cơ thể yếu đuối của tôi lại đau nhức và kiệt sức.
Sau khi được đưa về, sức khỏe tôi vẫn còn yếu nên chồng và con gái tôi được chồng và một người chị họ chăm sóc. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy con, tôi lại vô cùng sợ hãi. Những hình ảnh đau đớn ùa về khiến tôi rùng mình. Tôi chợt khóc và rút tay lại trong lúc con đang tìm sữa mẹ. Theo phản xạ tự nhiên, bé khóc lớn. Tiếng khóc chói tai khiến tâm trí tôi bối rối và sợ hãi.
1 tuần kể từ khi đưa con về nhà, cuộc sống không những không trở lại bình thường mà còn trở nên tồi tệ hơn. Tôi đứng giữa hai dòng suy nghĩ đang tấn công nhau. Một người thì mệt mỏi, bực bội vì khóc suốt ngày đêm, nôn mửa, thay tã… Một người đang tự trách mình vì đã không thể yêu thương con mình nhiều như những người phụ nữ khác.
Đau khổ, giày vò khiến tôi không thể có được một giấc ngủ ngon. Dần dần, mỗi lần nghe tiếng con khóc, tôi như phát điên, đầu óc như muốn nổ tung. Cảm giác chỉ có thể chạy vào tường để thoát khỏi nỗi ám ảnh.
Tôi biết mình thực sự có vấn đề và cố gắng tâm sự với mọi người về sự bất ổn của mình. Chị họ tôi vô cùng lo lắng nên đưa hai mẹ con về nhà với hy vọng khung cảnh sẽ thay đổi. Nhưng không ngờ đây lại là giai đoạn bệnh lên đến đỉnh điểm. Sau tiếng khóc không ngừng của con, tôi cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, muốn đốt cháy tất cả.
Dường như có tiếng thúc giục: “Ngươi phải kết thúc cuộc đời để được giải thoát”. Thực sự cho đến thời điểm này, tôi không nhớ rõ khoảnh khắc mộng mơ đó, tôi chỉ biết rằng tôi đã cố hét lên, đứng dậy và cố nhảy từ tầng 2 xuống đất. May mắn thay, người nhà đã có mặt và ngăn chặn.
Ngày hôm sau, tôi được đưa vào bệnh viện tâm thần và ở đó hơn 3 tháng để điều trị. Nhờ xa con, uống thuốc, tập vật lý trị liệu, tôi dần tỉnh táo hơn và không còn nghĩ đến cái chết nữa. Chồng tôi cũng quyết định nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con. Sau khi về nhà, tôi hầu như chỉ tương tác với con khi chơi.
Về công việc chăm sóc con thường xuyên, chồng tôi cố gắng không để tôi chạm vào theo lời khuyên của bác sĩ. Tôi cũng sớm trở lại làm việc, đạp xe hàng ngày và tập thể dục để cải thiện sức khỏe tinh thần. Nhìn lại khoảng thời gian đó, tôi nhận ra điều may mắn đã giúp tôi vượt qua đó chính là gia đình, chồng tôi đã thấu hiểu và chia sẻ với bệnh tình của vợ.
Đến bây giờ, khi con gái chúng tôi đã 4 tuổi, anh vẫn là người đảm đương mọi hoạt động thường ngày của con, như anh nói, để tránh khiến “thần kinh yếu” của tôi lại bị quá tải.
Ruby Trần (đến từ Đức)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-tung-muon-nhay-lau-khi-nghe-tieng-con-khoc-a1508245.html” name=” “]