Trong ảnh, mẹ tôi nhìn bố tôi với ánh mắt đầy yêu thương và quan tâm. Cách đây không lâu, mẹ tôi rất vất vả và sợ bố tôi.
Một buổi chiều nắng nóng, mẹ nắm tay bố đưa bố về làng Bình An – quê hương của chị em tôi – vì bố muốn đi chơi. Tôi đi theo, giơ máy ảnh lên và nói lớn: “Thưa anh, đại ca!” Chụp ảnh.”
Trong ảnh, mẹ tôi nhìn bố tôi với ánh mắt đầy yêu thương và quan tâm. Không ai biết, cách đây không lâu, mẹ tôi đã rất vất vả và rất sợ bố tôi.
Đầu năm 2015, bố tôi mắc bệnh Alzheimer. Điều không ngờ là bố tôi lại bị tác dụng phụ của thuốc, như trở thành một người khác. Bố tôi luôn tức giận, nhất là khi nhìn thấy mẹ tôi. Bố bắt đầu chửi bới mẹ bằng những lời lẽ gay gắt – điều chưa từng xảy ra trước đây.
“Anh lớn cười đi!”. Tác giả nói thế để làm ba tác giả bật cười. Lúc này ông đang bị bệnh và đây là bức ảnh cuối cùng của bố mẹ tác giả |
Có những lúc mẹ phải trốn bố từ nhà đứa trẻ này sang nhà đứa trẻ khác. Một buổi chiều nọ, trong nhà không có ai ngoài bố và mẹ tôi. Bố tôi lại đi tìm mẹ tôi và bắt đầu chửi bới. Sợ hãi, mẹ tôi nấp dưới gầm giường chờ bố tôi đi qua rồi lẻn ra ngoài chạy sang nhà dì.
Trước tình hình đó, bác sĩ quyết định ngừng cho bố uống thuốc và ông lại trở thành bố của chúng tôi với nụ cười hiền hậu ngày xưa. Lúc bố ốm, giận mẹ, mẹ trốn vì sợ. Khi bố hiền trở lại, mỗi lần có bánh là mẹ lại tìm tôi: “Ông ngồi đâu đấy? Chúng ta ăn bánh đi nhé!”.
Tôi nhớ một buổi chiều, tôi đang loay hoay trong bếp. Nghe tiếng dép lê bên hông nhà, tôi nhìn ra thì thấy bố một tay cầm lá chuối, tay kia cầm dao cắt. “Bố cắt lá chuối cho mẹ bán kiếm tiền.” Tôi nghe mà thấy buồn, vì lúc này bố chỉ nhớ đến khoảng thời gian bố mẹ tôi còn nhỏ, phải làm việc vất vả để nuôi tôi và 6 chị em.
Một buổi chiều cuối năm 2015, khoảng hai mươi mấy năm Tết. Khi thấy anh trai tôi và chồng tôi sơn lại cửa nhà, bố cũng muốn giúp đỡ. Bố nói không ai có thể vẽ đẹp bằng bố, vì trong tiềm thức bố vẫn là một nghệ sĩ. Cha tôi là họa sĩ, nhưng công việc không đủ nuôi con nên ông đã từ bỏ bút vẽ để đi đào đất thuê.
Không ai ngờ rằng chỉ vài ngày sau, bố tôi lại bị đột quỵ và hôn mê. Chiều ngày mùng một Tết, con cháu đợi trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt để vào thăm cha. Tôi nắm tay bố, rưng rưng nước mắt chực rơi: “Bố ơi, hôm nay là ngày đầu năm mới. Bố ơi, bố hãy tỉnh dậy và về đi”. Bố về nước nhưng mấy tháng sau, bố tôi qua đời mãi mãi.
Bức ảnh này tôi chụp cho bố mẹ tôi là bức ảnh cuối cùng bố mẹ tôi chụp cùng nhau. Hai chị em tôi rất quý trọng bức ảnh này, vì thấy được tình yêu thương đầy ý nghĩa khi cha mẹ cùng nhau vượt qua khó khăn, vất vả, ở bên nhau nên mỗi người chúng tôi treo ảnh bố mẹ ở nơi trang trọng nhất trong nhà. trang chủ.
Trên ảnh có khắc hai câu thơ tôi sưu tầm được: “Nếu một ngày nào đó anh đi trước yên tâm/ Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm các con vui”.
Có những khoảnh khắc sẽ không bao giờ mất đi theo năm tháng, vì chúng đã được ghi lại trong ký ức của chúng ta.
Contest author: Tran Thi Huynh Khanh
(Vinh Long)
Mời các bạn viết và gửi những bức ảnh quý giá của mình tham dự cuộc thi Ảnh Đời Sống do Báo Phụ Nữ Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các bài dự thi xin vui lòng gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải Nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải Ba: Mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải trị giá 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên trang Báo Phụ nữ TP.HCM và trên website Báo Phụ nữ TP.HCM mỗi tháng). Mỗi giải là 1 máy in Canon G1010 trị giá 3.500.000đ. Vui lòng xem thể lệ cuộc thi tại đây
|
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-hay-yen-tam-neu-mot-ngay -ong-di-truoc-a1500569.html” name=””]