Theo thời gian, đôi chân của cô trở nên chai sạn và biến thành những “vết sưng tấy”. Mỗi lần đi lại, cô phải nhón chân vì đau.
Sau khi mẹ mất, tôi sắp xếp lại những đồ dùng mẹ đã dùng: chiếc lược, chai dầu nóng, chiếc mũ vải… Với tôi bây giờ, chúng là niềm khao khát.
Mẹ qua đời quá đột ngột nên mọi thứ dường như vẫn còn ấm áp. Đột nhiên, một bức ảnh rơi ra khỏi cuốn sổ mẹ tôi dùng để ghi số điện thoại và những điều cần nhớ. Nhìn bức ảnh mà lòng tôi rưng rưng. Mẹ mặc bộ đồ chị tôi may mà mẹ rất thích, đi chân trần ngồi ở hành lang nhà tôi. Bình thường mẹ tôi rất ít chụp ảnh, tôi phải nài nỉ mẹ rất nhiều trước khi mẹ chụp ảnh. Đây chắc là ảnh ai đó lén chụp nên mẹ tôi giấu đi.
Nhìn ảnh và bộ trang phục mẹ tôi đang mặc, tôi đoán ảnh chụp khoảng năm 2008, rất tự nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, rạng rỡ như thể mẹ đang ngồi trò chuyện với ai đó. Người chụp ảnh đã cẩn thận rửa bức ảnh, cán mỏng nó rồi đưa lại cho mẹ tôi. Không biết ai đã dành lại giây phút này cho mẹ để giờ đây tôi có thể nhìn mẹ với ánh mắt khao khát.
Tác giả bất ngờ gặp lại mẹ trong bức ảnh cũ |
Lúc đó em gái tôi có gia đình ở xa, còn tôi ở gần đó nên buổi sáng đi làm và chiều mới về nhà. Mẹ tôi là người duy nhất ở nhà, siêng năng đan lát với hàng xóm, vừa để giải trí vừa để có việc làm. Đi ra đồng, mặc dù lúc này mẹ tôi mắc nhiều bệnh tật trong người và đã phải phẫu thuật.
Không hiểu sao lúc nhìn ảnh tôi cứ nhìn vào đôi chân trần của mẹ. Thương đôi chân đã miệt mài làm ruộng trồng lúa, nhổ cỏ, tưới nước, xây bờ… lo từng miếng cơm áo cho chị em tôi thuở thơ ấu. Đôi chân tôi bước đi lên xuống suốt cuộc đời vì tôi vừa phải làm cha, vừa làm mẹ. Chân chỉ đi những đôi dép rẻ nhất mua ngoài chợ vì tiết kiệm. Có lần, tôi mua cho mẹ một đôi dép cao 3 phân để đi đám cưới nhưng mẹ không dám mang vì sợ không quen sẽ bị ngã. Tôi và chị gái phải nài nỉ mãi mới được mẹ đồng ý gánh.
Theo thời gian, đôi chân của cô trở nên chai sạn và biến thành những “vết sưng tấy”. Mỗi lần đi lại, cô phải nhón chân vì đau. Tôi bảo mẹ đến bệnh viện để bác sĩ phẫu thuật cắt bỏ nhưng mẹ không chịu; Tôi phải mua thuốc bôi vào chân cho mẹ. Sau vài lần, cô ấy không chịu bôi nữa, vì cô ấy nói để bôi thuốc, tôi phải ngồi yên và không thể làm gì được. Mẹ tôi luôn làm việc không chịu nghỉ ngơi, ngay cả khi con cháu đã nói xong.
Điều tôi tiếc nuối nhất là khi mẹ tôi qua đời, mẹ vẫn không được thấy con gái tôi tốt nghiệp đại học như mẹ mong đợi. Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong ký ức của tôi là hình ảnh mẹ khập khiễng gánh giỏ gạo cho gà ăn, bên gốc cây mận sau nhà. Ngay cả trong những giây phút cuối đời, những “vết nứt” đó vẫn khiến đôi chân cô đau nhức.
Sắp xếp lại những bức ảnh và kỷ vật của mẹ, tôi thấy vui như vừa được trò chuyện với mẹ, dù chỉ là trong ký ức. Tôi sẽ dành một góc nhỏ trong nhà để gìn giữ tất cả những gì thuộc về mẹ, để tưởng nhớ và biết ơn cả cuộc đời mẹ đã vất vả vì các con. Ngàn lần cảm ơn người đã ghi lại khoảnh khắc này – hình ảnh mẹ tôi thật bình dị, giản dị với đôi chân trần và nụ cười vui vẻ, bao dung.
Vu My Dung (Cu Chi, Ho Chi Minh City)
Vui lòng gửi tác phẩm tham gia cuộc thi Life Photos tới: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Ngoài phong bì ghi rõ “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. – Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ “Bài dự thi Những bức ảnh trong cuộc sống”. Xem thêm thông tin chi tiết về cuộc thi trên website: Yeni |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-doi-chan-cuc-ke-cua-ma -a1505301.html” name=””]