Tại sao ngày xưa cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc mà cha mẹ vẫn có thể nuôi con khôn lớn? Chẳng phải tất cả là nhờ tình yêu lớn đó sao?
Đêm đã khuya, một cụ bà khoảng 80 tuổi nằm bên giường than thở không ngủ được. Đôi khi tôi thấy mẹ lén kéo vạt áo bố lau nước mắt. Hơn một tuần nay, tôi không thấy con cháu bà đến thăm chứ đừng nói đến chuyện nuôi con ốm.
Bên này giường, má tôi nằm ngủ, vết thương dù thuốc tê hết phải khâu mấy mũi, nhưng vẫn đau. Chắc mẹ yên lòng vì có con thay phiên túc trực bên mẹ.
Thương bà già neo đơn, tôi nhường cho bà chiếc chăn duy nhất của mình. Bà bị biến chứng của bệnh tiểu đường, và bụng của bà hằn in vô số mũi tiêm. Tôi sững sờ khi vén vạt áo giúp em lau. Nhìn em cố gắng không hét lên khi cơn đau hành hạ, tôi bật khóc.
Từ ngày hai mẹ con ngủ chung phòng, mẹ có vẻ bớt buồn hơn vì có người tâm sự (ảnh minh họa) |
Má tôi bị một thanh niên đi bộ té máy khi băng qua đường. Ngay từ khi con nhập viện, tôi và các chị đã rất hoảng loạn. Hơn 70 tuổi, đây là lần đầu tiên bà phải đến bệnh viện. Tôi sợ đau, sợ máu, sợ tiêm…, sợ đủ thứ. Tôi và chị thay phiên nhau, tối ngủ với mẹ, sáng dậy trông mẹ, để mẹ chia ca.
2 đứa em xin nghỉ không được nên cuối ngày mua đồ ăn, sữa, nước yến… mang vào viện. Có lẽ nhờ chăm sóc con cẩn thận nên mẹ bớt sợ hãi, bớt đau đớn, lạc quan nên ăn uống được.
Chân chống xe máy đập vào da đầu má tôi, rạch một vết dài và sâu, mất nhiều máu phải khâu nhiều mũi. Nhưng ơn trời, vết thương chỉ ở phần mềm, không ảnh hưởng đến hộp sọ. Chúng tôi cứ cầu nguyện cho cô ấy qua khỏi cơn tai nạn. Người già dù có bệnh tật do trái gió trở trời cũng đã đủ khốn khổ chứ đừng nói đến việc nằm viện, đầy mệt mỏi, khó chịu, sợ hãi.
Tôi nhìn sang bà cụ ở giường bên cạnh. Hành lý cô mang theo chỉ là chiếc túi nilon đen đựng vài bộ quần áo cũ, chiếc khăn tắm và chai dầu nhớt. Khi cô ấy khỏe lại, tôi đỡ cô ấy ngồi dậy, chia sẻ một phần cơm và năn nỉ cô ấy cho tôi ăn một cách vui vẻ. Từ ngày mẹ con tôi ở chung phòng, mẹ có vẻ bớt buồn hơn vì có người tâm sự. Bà vừa kể về 5 đứa con của mình vừa ứa nước mắt.
Bà bảo, một mẹ nuôi được chục con, nhưng mười con không nuôi nổi mẹ già. Đứa con ấy, 5 người “đầy đủ” theo chồng bỏ xứ đi làm ăn xa. Mười năm trước, khi ông mất, bà sống nhờ hàng xóm. Khi bà hỏi về hoàn cảnh con cái, càng buồn hơn khi biết nhà ai cũng đông con mà nghèo. Nghèo đói ngăn cản họ quay trở lại. Trong 5 người cũng có người khá hơn, nhưng lại mắc tật cờ bạc. Một lần, khi đến thăm bà ngoại, anh đã nhặt được một vài thứ từ nhà bà bán để đánh bài. Cô có số điện thoại của anh, nhưng khi gọi để báo bệnh, cô chỉ nghe thấy tiếng bíp bíp trong vô vọng.
Y tá giúp bà tiêm hàng ngày cho biết, lẽ ra bà lớn tuổi phải có thẻ bảo hiểm người già, coi như chi phí điều trị nhưng trong thời gian nằm viện, bà phải nhờ người nhà bệnh nhân cùng phòng. Xin cơm từ thiện trong bệnh viện để ăn qua bữa. Nhiều người tốt bụng cũng thỉnh thoảng mua cơm ngon ở ngoài cho cô. Nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không muốn mắc nợ quá nhiều. Cô không còn sức làm việc để sau này có cơ hội hoàn lương.
Tôi hỏi sao bà không xin vào viện dưỡng lão, ở đó có người bầu bạn và giúp bà lúc tuổi già neo đơn. Bà cười nhẹ: “Thôi, tôi đi rồi, tiếc là con nó về đột xuất không tìm được, tiếc cho chúng nó!”.
Rồi bà nói mẹ tôi có phước khi sinh được những đứa con như chúng tôi. Quả thật, muốn thấy rõ lòng hiếu thảo của những người con thì phải ở trong hoàn cảnh bệnh tật ngặt nghèo như bà già, như mẹ tôi…
Điều người già cần hơn cả là tình yêu thương, là bàn tay chăm sóc của con cháu (ảnh minh họa) |
Ngày mẹ xuất viện, tôi chuẩn bị sữa, nước yến và một ít tiền cho bà. Bệnh của cô vẫn phải theo dõi một thời gian. Chúc bạn mạnh khỏe, đừng suy nghĩ nhiều. Tôi bảo em cầm số tiền tôi đưa, nhờ người nhà bệnh nhân cùng phòng mua cơm, mua thức ăn phù hợp cho bệnh nhân tiểu đường. Cô chấp nhận nó trong nước mắt. Tôi bảo mẹ đừng khóc, vì tôi sợ thấy người già khóc.
Tôi không biết ngày mai điều gì sẽ xảy ra với bà cụ 80 tuổi đó. Nhưng tôi luôn mong các con sớm trở về. Tôi tin họ không xấu, chỉ là họ mặc cảm vì không có gì để cho mẹ lúc tuổi già.
Tôi mong họ hiểu, khi ốm đau người già cần tiền để chữa bệnh, nhưng điều người già cần hơn cả là tình yêu thương, là bàn tay chăm sóc của con cháu khi ốm đau. Tại sao ngày xưa cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc mà cha mẹ vẫn có thể nuôi con khôn lớn? Chẳng phải tất cả là nhờ tình yêu lớn đó sao?
Trần Huyền Trang
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-gia-nam-vien-mot-minh-a1495622.html” name=””]